Ôn Trĩ không dám nhìn Trần Minh Châu, cũng không biết phải trả lời chị hai thế nào. May mà chị hai cũng thấy Trần Minh Châu, thắc mắc hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Trần Minh Châu liếc nhìn Ôn Trĩ đang cúi gằm đầu. Từ góc nhìn của anh, có thể thấy được một đoạn gáy trắng ngần phía sau cô.

 Anh vội dời ánh mắt đi: “Giúp chị dâu tôi mang đồ.”

Ôn Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng ga lăng ghê.”

Thấy chị hai đổi chủ đề, Ôn Trĩ liền nhanh chóng kéo tay áo chị ấy: “Chị mình mau đi thôi.”

Ôn Lệ gật đầu: “Ừ.”

Đến khu nhà tập thể, Ôn Trĩ và Ôn Lệ đi lên cầu thang, Trần Minh Châu theo sau họ. Cô biết rằng em chồng đang đi sau lưng, sau đó lại nghĩ đến chuyện vừa rồi mình lừa dối cậu, đột nhiên Ôn Trĩ cảm thấy cả người mình cứng đờ, tay chân như không phối hợp được với nhau, lớp mồ hôi vừa kịp khô ở lưng cũng lại rịn ra lần nữa.

Ôn Tranh và Hà Á Lan vẫn đang ngồi ở bên ngoài, thấy Ôn Trĩ và Ôn Lệ trở về thì sững người.
Đến khi thấy phía sau họ còn có cả Trần Minh Châu, hai người đang định mở miệng nói gì đó liền nuốt lại.

Hà Á Lan đi theo Ôn Trĩ và Ôn Lệ vào phòng, thấy Ôn Trĩ đang thu dọn quần áo thì không nhịn được mà tò mò hỏi: “Chị định theo em chồng về nhà họ Trần thiệt sao?”

Ôn Trĩ khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Ôn Lệ liếc mắt nhìn Hà Á Lan, Hà Á Lan liền ho nhẹ một tiếng: “Em chỉ quan tâm chị ba thôi mà.”

Trong lòng cô ta lại mong tốt nhất Ôn Trĩ đừng tái giá, tốt hơn nữa là nhanh chóng đi theo em chồng, như vậy thì em năm sẽ không có tiền cưới vợ, biết đâu lại phải gả sang nhà người ta, chẳng phải đến lúc đó căn nhà sẽ thuộc về cô ta và chống hay sao.

Lúc Ôn Trĩ tay xách nách mang khỏi cửa, vừa hay đụng mặt Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga vừa về đến, còn có cả Ôn Hoa đang ôm bụng r*n rỉ "ái da ái da" đi phía sau.

Theo phản xạ Ôn Trĩ siết chặt bàn tay đang cầm túi đồ nhưng đột nhiên bàn tay đang cầm túi đồ của cô bị một lực nào đó nhẹ nhàng kéo đi. Đầu ngón tay mang theo hơi ấm của người đàn ông vô tình lướt qua lòng bàn tay cô, giọng nói trầm thấp đầy lực khiến lòng cô đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại: “Chị dâu, chúng ta về nhà thôi.”

Ôn Trĩ khẽ gật đầu: “Được.”

Trần Minh Châu đi ở phía ngoài, khéo léo che chắn cô giữa anh và bức tường. Ở anh toát ra khí thế đàn ông mãnh liệt khiến cô cảm thấy áp lực, Ôn Trĩ căng thẳng đến mức phải siết chặt các ngón tay.

Cô quen biết anh em Trần Nghiêu Thư và Trần Minh Châu từ nhỏ, mọi người đều lớn lên trong cùng khu phố.
Cô thường nghe cái tên Trần Minh Châu từ miệng người khác, người ta nói anh là kẻ phá phách trong khu nhưng vì nhà máy dệt và nhà máy cơ khí cách nhau tận bốn con phố, cô lại thường ở nhà nên ít khi thấy hai anh em họ. Nếu không phải nhà họ Trần đột ngột nhờ bà mối Lý đến dặm hỏi thay Trần Nghiêu Thư thì có nằm mơ cô cũng không ngờ đến một ngày mình lại dính dáng đến nhà họ Trần.

Hơn nữa… còn trở thành chị dâu của Trần Minh Châu.

Ôn Hướng Đông nhìn cô như muốn ăn thịt, ánh mắt sắc như dao đóng chặt vào người cô, Tôn Phượng Nga thì nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn nát cô ra.

Sau một giấc ngủ đứa con gái thứ ba ngoan ngoãn và nghe lời nhất thường ngày lại như biến thành người khác, không chỉ dám cãi lại họ mà còn dửng dưng nhìn họ bị em trai của chồng quá cố bắt nạt!

Ôn Hướng Đông quay người, gào lớn về phía bóng lưng của Ôn Trĩ: “Con ba! Mày giỏi lắm! Mày là người có bản lĩnh nhất đấy! Hôm nay tao nói cho mày biết, nếu mày dám đi theo Trần Minh Châu, từ nay nhà họ Ôn coi như không có đứa con gái như mày! Tao với mẹ mày coi như chưa từng sinh ra mày! Sau này ở nhà họ Trần có bị uất ức thế nào cũng đừng mong nhà họ Ôn này đứng ra bênh vực!”

Bước chân của Ôn Trĩ khựng lại, hai tay buông thõng bên người siết chặt đến mức để lại vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay.

Trần Minh Châu cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Anh đang chờ…nếu Ôn Trĩ quay đầu muốn trở về nhà họ Ôn, vậy thì từ nay về sau, anh sẽ không đến tìm cô nữa.

Người trong khu đại viện đều đang hóng chuyện, vốn là giờ đi làm, nhưng ai nấy đều chần chừ nán lại để xem náo nhiệt.

Ôn Trĩ quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng về phía Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga, ánh mắt đó tràn đầy sự thất vọng dành cho cha mẹ cùng sự căm giận dành cho em trai.

“Các người chưa từng coi tôi là con gái của mình! Các người sinh ra chị cả, chị hai và tôi chỉ để đổi lấy tiền cưới vợ cho hai thằng con trai! Từ nhỏ đến lớn ba chị em chúng tôi luôn phải sống trong những lời mắc nhiếc và đánh đập của ông! Ông bị người ngoài bắt nạt thì về trút giận lên chúng tôi! Hai thằng con trai ông khiến ông tức giận, ông cũng trút lên đầu chúng tôi! Chúng tôi bị người ngoài bắt nạt, ông chẳng hỏi lý do mà chỉ biết đánh: ‘Không gây chuyện thì ai đánh mày được?’!”

“Ở nhà họ Ôn tôi chưa được sống yên ổn ngày nào! Nhưng về nhà họ Trần, mẹ chồng tôi đối xử tốt, em chồng tôn trọng, ăn cơm cũng không phải đợi hai đứa em trai ăn xong mới tới lượt tôi!”

“Mẹ chồng tôi coi tôi như con gái ruột, còn các người thì muốn mang con gái ruột về để bán lần nữa, chỉ để lấy tiền cưới vợ cho con trai quý hóa của các người!”

Đất sét còn có lương tri, huống chi là người.

Ôn Trĩ trút hết bao năm tủi nhục trong lòng ra, mạnh mẽ lau nước mắt, lớp vải thô trên khăn để lại những vệt đỏ trên mặt trắng trẻo của cô. Cô trả lại Ôn Hướng Đông đúng một câu: “Hôm nay tôi đi theo Trần Minh Châu là đã không nghĩ đến chuyện quay về nhà họ Ôn nữa! Tôi cầu cắt đứt quan hệ với các người còn không được, để khỏi bị các người bán cho người khác vì thằng năm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play