Khi vừa nói xong, đột nhiên Ôn Trĩ cảm thấy cuối cùng mình cũng có người để dựa vào.

Cô tin tưởng Trần Minh Châu nhất định có thể mang cô rời khỏi cái hố lửa nhà họ Ôn này.

“Con ba, ông đấy không đồng ý thì mày đừng hòng đi theo Trần Minh Châu!”

“Con ba, mày muốn chọc mẹ tức chết à?! Mẹ khổ sở nuôi mày lớn, mày không nghĩ cho mẹ thì thôi, còn cấu kết với người ngoài cố ý làm mẹ tức giận!”

Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga chạy tới với gương mặt tức giận, theo sau là đứa con trai út Ôn Hoa, vẻ mặt cũng hầm hầm.

Ba người họ vốn định trưa nay tới nhà con hai để lôi con ba về, chuẩn bị ngày mai gả đi. Ai ngờ đứa con thứ hai của nhà họ Trần lại đến, họ vừa đuổi được người đi thì chưa kịp ra khỏi cổng đại viện đã thấy phía trước một đám đông tụ lại xem náo nhiệt, tò mò tới xem, ai ngờ lại nghe được câu trả lời của con ba dành cho Trần Minh Châu.

Ôn Hướng Đông có vóc dáng to lớn, chen vài bước đã lao vào giữa đám đông, giơ tay định tát Ôn Trĩ. Cô hoảng sợ, mặt tái nhợt, đứng ngây ra quên tránh né, theo bản năng cô nhắm mắt tưởng sẽ đau đớn nhưng lại nghe tiếng hét đau “ái da” của cha Ôn.

Ôn Trĩ mở mắt ra, cô nhìn thấy Trần Minh Châu không biết đã dựng xe từ lúc nào, đứng cạnh cô, giữ chặt cổ tay cha Ôn đang vung lên.

Mặc dù cha Ôn trông rất khoẻ nhưng ông ta không cao bằng Trần Minh Châu, đương nhiên sức lực cũng không mạnh bằng.

Bàn tay rắn chắc của người đàn ông siết mạnh cổ tay Ôn Hướng Đông, cơ bắp dưới tay áo căng lên khiến áo sơ mi bị kéo căng. Ôn Hướng Đông lập tức nhăn mặt vì đau, trán đầy mồ hôi nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi, tức giận vì bị em chồng của con gái làm mất mặt.

Ôn Lệ vội kéo Ôn Trĩ ra sau lưng che chở. Tôn Phượng Nga và Ôn Hoa chen tới nhìn thấy cảnh này, Tôn Phượng Nga lập tức xông tới đẩy Trần Minh Châu nhưng anh đã buông tay Ôn Hướng Đông ra và nghiêng người tránh sang bên, khiến bà ta hụt đà, loạng choạng mấy bước đâm vào người khác.

Cánh tay Ôn Hướng Đông đau như bị gãy đến nơi. Ôn Hoa thấy cha mẹ bị bắt nạt, cũng xông tới định túm cổ áo Trần Minh Châu dạy dỗ anh, ai ngờ chưa kịp đến gần đã bị một cú đá đá bay ra xa.

Ôn Hoa ngã lăn trên đất, ngã chổng vó trước mặt mọi người.

“Trần Minh Châu! Cậu dám đánh tôi, có tin tôi đi báo cảnh sát không?!”

Ôn Hướng Đông lắc lắc cánh tay, trừng mắt giận dữ với Trần Minh Châu.

Ôn Hướng Đông vung cánh tay giận dữ trừng mắt nhìn Trần Minh Châu.

Trần Minh Châu lạnh lùng nhìn ông ta: “Đúng lúc cảnh sát đang tới, tôi sẽ báo luôn vụ hai người lừa lấy sính lễ hai lần.”

Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của anh.

Tôn Phượng Nga mắng lại mấy người chê cười mình mấy câu, rồi quay đầu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Trần Minh Châu: "Cậu đánh rắm! Con ba nhà tôi chưa lĩnh chứng với anh cậu, hơn nữa anh cậu cũng đã mất rồi, dựa vào đâu con ba nhà tôi không được tái giá?”

Ôn Hướng Đông cũng kịp phản ứng lại: "Con gái của ông đây muốn gả cho ai là quyền của nó, chỉ cần nó không đăng ký kết hôn, nó sẽ không phải là con dâu nhà họ Trần các người!"

Đối mặt với lửa giận của hai vợ chồng nhà họ Ôn, Trần Minh Châu vẫn rất bình tĩnh mà nói: "Anh trai tôi và Ôn Trĩ có đơn xin kết hôn đóng dấu của đơn vị, Ôn gia đã nhận bốn trăm đồng tiền sính lễ của nhà chúng tôi cùng ‘ba xoay một vang’*, hai người cũng tổ chức tiệc rượu, tất cả quá trình đều đã làm hết rồi, bây giờ Ôn Trĩ đã là người của nhà họ Trần chúng tôi, chỉ cần bản thân cô ấy không đồng ý tái giá, nhà họ Trần chúng tôi sẽ không thả người, các người không có quyền gì mang cô ấy đi.”

*ba xoay một vang: xe đạp, đồng hồ, máy khâu và radio — biểu tượng của hồi môn/thành quả vật chất thời đó.

“Đúng rồi, nói có lý đấy. Hai người nhận sính lễ nhà họ Trần rồi, muốn con gái tái giá thì trả lại tiền sính lễ đi.”

“Phải đấy, chưa đăng ký thì càng không có quyền giữ sính lễ của người ta, trả lại tiền đi!”

Mọi người bàn tán rôm rả, khiến sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Ôn càng lúc càng khó coi.

Nhà họ Ôn làm gì còn tiền dư để trả lại. Hơn một nửa bốn trăm đồng đó đã dùng để mua việc cho đứa út, phần còn lại thì đang tích cóp để cưới vợ cho nó.

Ôn Hoa nổi giận gào lên với đám đông: “Chuyện nhà họ Ôn chúng tôi liên quan gì đến mấy người, cút hết đi!”

“Ấy da, gấp thế làm gì? Sợ chị ba cậu không lấy chồng thì cậu không có tiền cưới vợ chứ gì?”

“Có sốt ruột cũng vô ích, muốn cưới vợ thì tự kiếm tiền đi.”

Vài bà thím đứng xem cười to, châm chọc Ôn Hoa.

Mặt Ôn Hoa đỏ gây, tức đến nghẹn ngực. Hôm qua cậu ta còn nói với Lý Mai Mai là cha mẹ đã gom đủ tiền cưới, chỉ đợi chị ba lấy chồng là cưới cô ấy ngay, giờ thì hỏng hết!

Không được! Cả nhà máy thực phẩm đều biết cậu ta sắp cưới con gái của chủ nhiệm, không thể để người ta chê cười được!

Ôn Hoa chẳng màng gì nữa, hất cha sang một bên, chạy tới túm chặt cổ tay Ôn Trĩ, mặt mày dữ tợn gằn giọng: “Chuyện với nhà họ Hồ nói rồi là xong, chị nói không gả là không à? Chị không lấy chồng, tôi lấy gì cưới vợ?!”

Ôn Trĩ hoảng sợ đập vào tay cậu ta, cổ tay lập tức đỏ bầm.

Ôn Lệ vội kéo em trai ra nhưng bây giờ cậu ta đã lên cơn điên, không thể kéo nổi. Khi hai chị em không biết làm sao, Trần Minh Châu đã bước tới, túm lấy cổ áo sau của Ôn Hoa, bẻ tay cậu ta ra rồi đá một cú văng ra xa.

Ôn Hoa ôm bụng, co quắp trên đất, r*n rỉ mãi không gượng dậy nổi.

Trần Minh Châu cúi đầu nhìn cổ tay Ôn Trĩ, làn da trắng nõn nổi rõ vết bầm tím. Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, cắn môi lí nhí nói: “Cảm ơn.”

Trần Minh Châu quay người, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ôn Hướng Đông: “Nếu muốn Ôn Trĩ tái giá, thì trả lại bốn trăm tiền sính lễ của nhà họ Trần. Không có tiền thì đừng tới nhà họ Trần gây chuyện. Các người tới một lần, tôi đánh một lần.”

Ai trong nhà máy cơ khí mà chẳng biết lời Trần Minh Châu không phải nói suông.

Hồi trước anh nổi tiếng là người khó dây vào, lũ trẻ cùng trang lứa trong khu này không đứa nào không sợ. Chỉ là do mấy năm gần đây cha mất nên tính tình anh mới thay đổi.

Với uy lực của Trần Minh Châu, nhà họ Ôn không dám ngăn cản Ôn Trĩ nữa. Cô và chị hai trở về thu dọn đồ đạc.

Ôn Lệ nhìn cổ tay đỏ tím của em gái, mắng Ôn Hoa vài câu.

“À mà, em bà, sao em biết chú út sẽ tới tìm em? Còn biết cả hôm nay cậu ấy tới nhà máy dệt nữa?”

Suốt đoạn đường đuổi theo em gái từ nhà đến nhà máy dệt, Ôn Lệ cứ thắc mắc chuyện này, thấy em gái đoán trúng quá chuẩn.

Chân Ôn Trĩ khựng lại, đang định tìm lý do qua loa thì khóe mắt chợt thấy một bóng áo trắng bên cạnh.

Tim cô chợt hẫng một nhịp… quay đầu lại liền thấy Trần Minh Châu người  vốn nên đợi ở cổng khu đại viện, không biết đã đi theo sau cô từ khi nào

Da đầu Ôn Trĩ lập tức tê dại.

Xong rồi, chẳng lẽ anh đã nghe được lời chị hai nói?!
Nếu nghe được… chẳng phải sẽ biết cô vừa lừa anh sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play