Trần Minh Châu đã nhìn thấy Ôn Trĩ từ xa, anh dắt xe đạp đi tới cổng, nhìn Ôn Trĩ đang dang tay chắn đường trước mặt, chân mày khẽ nhíu lại đầy mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng, châm chọc chưa từng có: “Ngày mai đồng chí Ôn sẽ gả cho con trai của xưởng trưởng Hồ rồi, giờ chạy ra cổng chắn đường tôi làm gì? Muốn nhà họ Trần chúng tôi đến uống rượu mừng vào ngày mai à?”
“Tôi không có đồng ý hôn sự này!”
Sau lưng Ôn Trĩ có một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện vẫn còn hơi thở dốc, đối diện với đôi mắt đen lạnh lẽo của Trần Minh Châu, cô không khỏi nhớ lại khoảng thời gian hơn hai mươi ngày ở nhà họ Trần.
Người đàn ông này ngoài giờ ăn và ngủ mới ở nhà, còn lại hầu như đều ở trong xưởng, hai người ngày thường gặp mặt cũng không nói chuyện nhiều.
Trong mắt cô, Trần Minh Châu là người lạnh lùng, nhiều khi ăn cơm chung một bàn với anh cô cũng cảm thấy không tự nhiên, trong lòng cũng có phần e dè.
Bây giờ đúng là giờ ăn xong chuẩn bị vào ca, công nhân trong khu liên tục đi về phía nhà máy, nghe thấy bên này có động tĩnh, mọi người đều đổ tới xem.
Bình thường chẳng có gì để giải trí, mấy ngày nay nhà họ Ôn vì chuyện đứa thứ ba đính hôn với con trai ngốc nhà họ Hồ mà rùm beng cả khu, người trong khu này đều lấy chuyện nhà họ Ôn ra làm trò vui.
Trưa nay, em chồng của đứa nhỏ thứ bà nhà họ Ôn tới tìm chị dâu, kết quả bị Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga đuổi ra ngoài.
Hai vợ chồng đó mắng chửi chẳng nể nang chút nào.
Họ nói là đứa nhỏ đó đã đồng ý gả cho nhà họ Hồ, cô thà gả cho thằng ngốc cũng không muốn làm quả phụ nhà họ Trần.
Họ nói cô ghét nhà họ Trần, nếu không phải vì Trần Nghiêu Thư thì cô đâu có bị người ta chửi là quả phụ, sao chổi, còn bảo Trần Minh Châu đừng đến nhà họ Ôn nữa, từ nay hai nhà cắt đứt quan hệ.
Trước cổng khu đại viện tụ tập đầy người, tiếng bàn tán ồn ào khiến Ôn Trĩ càng thêm hiểu rõ những lời khó nghe mà cha mẹ cô đã nói với Trần Minh Châu.
Cô thấy sắc mặt Trần Minh Châu ngày càng lạnh lẽo, căng thẳng đến mức siết chặt tay, rồi lấy hết dũng khí bước đến trước đầu xe đạp của Trần Minh Châu.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông này, hàng mi Ôn Trĩ khẽ run, một hồi lâu sau cô mới kiên định nói: “Lời cha mẹ tôi nói với cậu không phải ý của tôi, tôi không đồng ý chuyện đính hôn với nhà họ Hồ. Là họ tự ý định hôn sau lưng tôi, trước đó cũng là họ lôi tôi từ nhà cậu về. Lúc họ bạn chuyến đám cưới thì tôi đang trốn ở nhà chị hai. Tôi nghe chị hai nói cậu đến nhà tôi nên tôi mới chạy về đây.”
Ánh mắt Trần Minh Châu lướt qua trán Ôn Trĩ, thấy cô đổ không ít mồ hôi, bên tóc mai còn đọng lại mấy giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má xuống chiếc cổ trắng ngần mảnh mai.
Ôn Trĩ mặc áo sơ mi hoa nhí màu vàng nhạt ôm eo, vòng eo nhỏ đến mức gần bằng bàn tay anh, hai chiếc cúc trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh mảnh mai và hõm cổ sâu, làn da trắng hồng lấp lánh ánh nước.
Trần Minh Châu dời ánh mắt đi, không nghi ngờ lời cô nói, ngược lại còn có chút bất ngờ.
Bình thường ở nhà chẳng dám nói với anh mấy câu, vậy mà hôm nay chị dâu này lại phá lệ nói nhiều như vậy.
Trước kia có chuyện gì xảy ra cô cũng nghe theo cha mẹ, không ngờ gặp chuyện này lại biết phản kháng.
“Đồng chí Trần Minh Châu, tôi làm chứng, lời chị dâu cậu nói là sự thật đấy, tối hôm đó chuyện nhà họ Ôn tôi đều thấy cả.”
“Tôi cũng thấy, đứa thứ nhất và đứa thứ hai của nhà họ Ôn đều về, nhà họ Ôn cãi nhau một trận to, tôi còn thấy đứa thứ hai dẫn chị dâu cậu đi.”
Bà Chu cũng chen ra từ đám đông, nhớ lại đêm đó Ôn Hướng Đông nổi giận với bà ta, trong lòng vẫn còn tức: “Lão Ôn ấy vừa đạp cửa vừa chửi, chửi khó nghe lắm, tôi đứng ngoài nghe thấy ông ta nói nếu đứa thứ ba không gả cho Hồ Bảo Khang thì sẽ đánh gãy chân con bé rồi vứt vào núi cho chó sói ăn. Tuy tôi già rồi nhưng tai không điếc đâu.”
Mọi người giúp Ôn Trĩ nói chuyện, một nửa vì thật sự thấy cô rất đáng thương, nửa còn lại là vì ghét Ôn Hướng Đông và Tôn Phượng Nga.
Họ dựa vào việc có ba cô con gái mà đem từng đứa đổi lấy tiền sính lễ để mua việc làm, cưới vợ cho hai con trai, còn đi khoe khoang khắp nơi, ai gặp vợ chồng họ cũng thấy chán ghét.
Trần Minh Châu nhớ lại lúc nãy ở nhà họ Ôn, Tôn Phượng Nga bảo Ôn Trĩ đang trong phòng, không muốn gặp người nhà họ Trần, còn nói những lời đó đều là ý của cô.
“Em ba…”
Giọng Ôn Lệ truyền vào từ bên ngoài, cô ấy chen ra đám đông ồn ào nói với Ôn Trĩ: "Em không ăn cơm mà vội vàng chạy về nhà như vậy làm gì?”
Ôn Lệ nói được một nửa mới nhìn thấy Trần Minh Châu, bỗng nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc: "Cậu tới thật sao?!”
Ôn Trĩ sợ chị hai lỡ miệng, vội chặn miệng chị ấy lại: "Chị hai, chị đạp xe tới đây à?”
Ôn Lệ thở hổn hển: "Xe đạp khóa trong nhà máy rồi, chị chạy tới, không ngờ bình thường em ở nhà không ra khỏi cửa mà hai chân lại chạy nhanh như vậy.”
Ôn Trĩ nghĩ thầm, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của cô mà, cô cố chạy nhanh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu chứ.
Trần Minh Châu nhìn về phía Ôn Trĩ: "Lần này tôi tới đây để thay anh cả hỏi cô, sau này chị ở lại nhà họ Trần hay về nhà họ Ôn.”
"Chị và anh trai tôi còn chưa kịp đăng ký kết hôn nhưng cũng đã tổ chức tiệc rượu rồi, nếu chị về nhà họ Trần thì nhà chúng tôi sẽ bảo vệ chị cả đời, sẽ không để chị chịu ấm ức, cũng không để người khác bắt nạt chị. Nếu chị muốn về nhà họ Ôn thì tôi cũng không miễn cưỡng, hôn sự của chị và nhà họ Hồ tôi và mẹ cũng không ngăn cản."
Giọng nói của người đàn ông không lớn nhưng trầm ổn đầy sức nặng, khiến mọi người xung quanh đều nghe rõ.
Có người vội thúc giục Ôn Trĩ nhanh chóng đồng ý, bởi nếu được nhà họ Trần bảo vệ, cha mẹ cô sẽ không dám ép cô gả cho tên ngốc nhà họ Hồ nữa.
Có người lại khuyên Ôn Trĩ, nếu cô đồng ý với Trần Minh Châu, vậy thì thật sự thành quả phụ, sau này muốn tái giá cũng khó.
Ôn Trĩ không để ý tới những người đó, ánh mắt nhìn Trần Minh Châu đầy kiên định: "Tôi đồng ý theo cậu về nhà họ Trần.”