Tôn Phượng Nga còn chưa nói chuyện, cha Ôn đã đi vài bước chạy tới quát: "Liên quan rắm gì đến bà!"
Bà Chu:...
Mấy người hàng xóm đứng dựa vào lan can tầng hai, nhìn thấy hai chị em nhà họ Ôn đi xuống cầu thang, rời khỏi khu nhà của nhà máy dệt.
Có người nói đứa thứ hai của nhà họ Ôn đổi tính, tính cách giống hệt đứa thứ ba, dám chống lại Ôn Hướng Đông rồi..
Có người nói cuối cùng đứa thứ ba nhà họ Ôn cũng vùng dậy, vốn dĩ cô nên dằn mặt cha mẹ tồi tệ như vậy từ lâu rồi.
Ôn Lệ đi xe đạp, Ôn Trĩ ngồi ở yên sau, hai tay nắm chặt lấy thanh đỡ phía dưới yên xe và giá đỡ phía sau. Gió xuân thổi qua, làm tóc mái trước trán tung bay, như thể thổi bay xiềng xích bấy lâu đè nặng lên người Ôn Trĩ.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như hôm nay.
Ôn Trĩ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ôn Lệ, mái tóc ngang vai của chị hai tung bay trong gió, trên người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ của xà phòng. Ôn Trĩ vui vẻ từ tận đáy lòng: “Chị hai cảm ơn chị.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời sến sẩm đó với chị.”
Ôn Lệ rẽ vào đường lớn, cứ theo con đường này đến cuối rồi rẽ qua ba con phố nữa là đến xưởng cơ khí.
Trước đây, khi cha mẹ kéo cô từ nhà họ Trần về, họ đã cãi nhau to với mẹ chồng cô. Mẹ chồng tức giận đến mức nói nếu cô dám đi thì đừng mong bước chân vào cửa nhà họ Trần nữa. Nhưng lúc đó cô bị bố mẹ ép buộc, hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
Tâm trạng nhẹ nhõm của Ôn Trĩ lại trở nên nặng nề khi nghĩ đến những chuyện này.
Hiện giờ cô không còn đường lui, chỉ có thể bám lấy cọng rơm cứu mạng là Trần Minh Châu. Chỉ cần có thể tránh khỏi cuộc hôn nhân với nhà họ Hồ, dù có mất mặt cũng chẳng sao.
Nhà chị hai nằm trong khu tập thể của đơn vị nhà nước, khi Ôn Trĩ cùng chị hai lên lầu thì gặp hai đồng nghiệp của anh rể, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh ô liu, tay cầm mũ. Khi thấy hai chị em, một đồng chí lớn tuổi gọi Ôn Lệ: “Đồng chí Ôn Lệ, nửa tiếng trước Trương Tuấn đã xuống nông thôn điều tra vụ án rồi, chắc phải vài ngày nữa mới về, trước khi đi cậu ấy dặn chú nói với cháu, tối đừng để phần cơm.”
Ôn Lệ cười đáp: “Cháu biết rồi, cảm ơn chú Bùi.”
Bên cạnh chú Bùi là một đồng chí trẻ, thấy Ôn Trĩ đứng cạnh Ôn Lệ thì hơi căng thẳng, cúi đầu, tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lén nhìn cô vài lần. Chú Bùi thấy vậy, đợi hai chị em đi xa rồi thì vỗ vai anh ta:“Tiểu Cố, đừng nhìn nữa, đó là em vợ của Trương Tuấn đấy. Tháng trước mới mất chồng.”
Cố Huy đưa nắm tay che miệng khẽ ho hai tiếng, mấy chữ ‘chú hiểu lầm rồi’ còn chưa kịp nói thì lại nghe chú Bùi hỏi: “Tôi nhớ cậu từng là chiến hữu của Trần Diêu Thư trước khi xuất ngũ đúng không?”
Cố Huy gật đầu: “Vâng.”
Chú Bùi thở dài: “Cô gái đó chính là vợ góa của chiến hữu cậu đấy. À đúng rồi, chẳng phải cậu cũng là bạn học cũ của Trần Minh Châu người ở xưởng cơ khí sao? Cô ấy cũng là chị dâu của Trần Minh Châu đấy.”
…
Ôn Trĩ trốn ở nhà chị hai được ba ngày. Nhà chị hai ở khu tập thể cơ quan nên cha cô không dám đến làm loạn, tin tức bên ngoài đều do chị hai đi làm về rồi kể lại cho cô.
Vào ngày thứ hai sau khi cô và chị hai rời khỏi nhà, vợ của của xưởng trưởng Hô Lư Hồng Diễm đã mang lễ vật đến nhà họ Ôn. Hai bên định ngày cưới vào 16 tháng 4. Ôn Trĩ nhìn tờ lịch treo tường, lớp giấy lịch đã bị xé dày cộp, để lại một hàng vết răng cưa.
Trên tờ lịch hiện rõ con số đỏ chói 15, đập thẳng vào mắt cô.
Cô lập tức mở to mắt, nhìn ra cửa sổ, lúc này mặt trời đã lên cao. Cô vội vàng bật dậy chạy ra ngoài.
Ôn Tĩnh từ bếp bước ra, thấy Ôn Trĩ mở cửa chạy đi liền gọi theo: “Em ba, em đi đâu thế?”
“Về nhà…”
Giọng nói của Ôn Trĩ đã vang vọng xa dần.
Cô không dám dừng lại, chạy một mạch về nhà, sợ lỡ mất thời điểm Trần Minh Châu đến tìm mình.
Trong sách viết rằng Trần Minh Châu sẽ đến tìm cô vào ngày trước khi cô kết hôn với Hồ Bảo Khang, nhưng không ghi rõ là mấy giờ. Lỡ như anh đến mà cô không có ở nhà rồi lại bị bố mẹ mắng đuổi đi, thì cô thực sự không còn đường lui.
Từ nhà chị hai đến khu nhà máy dệt phải chạy qua ba con phố. Đến cổng khu nhà thì cô đã mệt đến thở không ra hơi, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính lên trán trắng trẻo. Ôn Trĩ dùng tay áo lau mồ hôi, chưa kịp thở dốc đã tiếp tục chạy về nhà.
Chạy chưa được bao xa thì bất ngờ thấy một người đàn ông đang đạp xe tiến về phía cổng.
Người đó mặc áo sơ mi trắng, cổ áo lật ra ngoài, cánh tay nổi rõ cơ bắp căng chặt dưới lớp vải.
Anh để đầu đinh gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh sắc lạnh, đôi lông mày rậm đen nhíu lại. Dù còn cách một đoạn, Ôn Trĩ vẫn cảm nhận rõ sự giận dữ và lạnh lùng nơi ánh mắt anh.
Có vẻ như Trần Minh Châu đã đi ra từ nhà cô, mà còn là đi ra với đầy bụng lửa giận.
Chắc hẳn cha mẹ cô đã nói ra những lời rất khó nghe.
Ôn Trĩ không còn quan tâm gì nữa, cô băng qua bãi cỏ chạy ra cổng, dang hai tay ra chặn đường Trần Minh Châu.