“Em ba, mở cửa,là chị hai đây.”
Giọng nói của Ôn Lệ vang lên ngoài cửa, mang theo sức mạnh an ủi đặc biệt, khiến cánh tay đang run rẩy của Ôn Trĩ dịu đi đôi chút.
Cô hé mở cửa một khe nhỏ, Ôn Lệ nghiêng người bước vào, rồi Ôn Trĩ nhanh chóng đóng cửa lại.
Ôn Lệ liếc nhìn dáng vẻ vừa sợ sệt vừa gan dạ của Ôn Trĩ, không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Cũng may em còn chút đầu óc, không nghe lời cha mẹ đồng ý gả cho tên ngốc Hồ Bảo Khang đó.”
Ôn Trĩ đứng đối diện Ôn Lệ, nhìn chị hai tựa người vào cánh cửa gỗ đã bị cha đá đến biến dạng, khẽ nói: “Chị hai, em có thể đến nhà chị ở tạm hai ngày được không?”
Ôn Lệ nhướng mày: “Thế rồi sao? Ở nhà chị hai ngày, đợi cha mẹ mình và nhà họ Hồ định xong ngày cưới, lại lôi em về ép cưới à?”
Cô ấy đứng thẳng người, đưa tay chọc vào trán Ôn Trĩ: “Chỉ biết trốn thôi à? Không biết đến Hội Phụ nữ phản ánh chuyện này sao? Nếu không được thì để anh rể em nghĩ cách, cùng lắm thì để anh giới thiệu cho em một anh cảnh sát làm người yêu.”
Nói thì nói vậy nhưng người làm cảnh sát đâu dễ tìm, chuyện khẩn cấp trước mắt vẫn là hủy bỏ mối hôn sự với nhà họ Hồ. Dù cô có đến Hội Phụ nữ phản ánh chuyện này thì cùng lắm cha mẹ cô cũng chỉ bị mời đi học cải tạo tư tưởng vài hôm, rồi về nhà lại nghĩ cách khác ép cô lấy chồng, để đổi tiền cưới vợ cho em năm.
Ôn Trĩ nói: “Chị hai, Trần Minh Châu sắp về từ quê rồi, nếu cậu ấy thấy em không có ở nhà họ Trần, chắc chắn sẽ đến tìm em. Em chỉ ở nhà chị trốn hai ngày thôi, đợi cậu ấy về rồi em sẽ đi.”
Ôn Lệ cau mày nhìn em gái mình: “Em chắc chắn em trai chồng tương lai của em về thì sẽ đến tìm em sao? Nhỡ đâu người ta chẳng buồn quan tâm đến em thì sao? Nhà họ Trần thiếu một miệng ăn lại càng khỏe.”
Ôn Trĩ cũng không biết phải giải thích thế nào với chị hai, dù sao trong truyện cũng viết như vậy mà.
Cô nắm lấy tay Ôn Lệ, nũng nịu lắc lắc: “Chị hai, cho em cược lần này đi, em tin Trần Minh Châu nhất định sẽ đến tìm em.”
“Em ba.”
Giọng của Ôn Tĩnh từ ngoài cửa vọng vào, cô ấy thử đẩy cửa nhưng không mở được. Ôn Lệ rút tay khỏi tay Ôn Trĩ, quay lại mở cửa cho Ôn Tĩnh. Vừa vào phòng, Ôn Tĩnh đã nhẹ giọng trách móc: “Em ba, em thật không hiểu chuyện chút nào, em làm thế khiến cha mẹ tức giận, nhỡ đâu họ tức đến phát bệnh thì em gánh nổi không?”
Ôn Trĩ mím môi không nói gì, Ôn Lệ hất cằm, hừ lạnh: “Chẳng lẽ để em ba nghe lời họ, gả cho tên ngốc Hồ Bảo Khang mới là hiếu thảo à?”
“Em hai!” Ôn Tĩnh liếc nhìn Ôn Lệ không vui, quay sang nắm tay Ôn Trĩ khuyên nhủ: “Em ba, em cũng nên nghĩ cho cha mẹ một chút, chị lớn hơn em mấy tuổi, có một số chuyện em không biết. Lúc mẹ sinh ba chị em mình, cả nhà máy đều cười nhạo cha mẹ vì không có con trai, cả nhà mình bị coi thường. Sau này sinh được em tư em năm, cha mẹ mới ngẩng đầu lên được. Bây giờ em năm gặp khó khăn khi cưới vợ, em là chị ba, cũng nên nghĩ cho em trai mình một chút.”
“Cha mẹ nói đến chuyện cưới xin với nhà họ Hồ, chị thấy cũng được đó chứ. Hồ Bảo Khang tuy ngốc thật nhưng cha mẹ cậu ta ta đều là lãnh đạo, gia cảnh cũng khá. Em chỉ cần quản lý cậu ta khéo léo một chút, sinh cho nhà họ một trai một gái, sống cũng không thua ai đâu.”
Những lời chị cả nói, không khác gì những gì viết trong sách.
Trước kia, trong sách, cô còn cảm thấy chị cả nói rất đúng, cùng đứng về phía chị, cho rằng chị hai không hiểu chuyện, không biết nghĩ cho ba mẹ.
Nhưng bây giờ Ôn Trĩ đột nhiên thấy tay chị cả không còn ấm áp như trước nữa. Cô lập tức rút tay lại, bước đến bên cạnh Ôn Lệ, kiên định nói: “Tiền sính lễ gả cho Trần Nghiêu Thư em đã đưa rồi, dùng để mua việc cho lão Ngũ. Dựa vào đâu em còn phải giúp nó lấy vợ nữa?”
“Em không muốn gả cho Hồ Bảo Khang, em cũng không muốn tiếp tục bị họ sắp đặt như trước nữa!”
“Em ba…” Ôn Tĩnh nhìn Ôn Trĩ khó tin, không hiểu sao cô em ngoan ngoãn trước đây lại trở nên giống hệt Ôn Lệ. Cô ta quay sang nói với Ôn Lệ: “Em hai, chẳng lẽ em cứ để mặc nó làm loạn như thế sao? Giờ chuyện giữa em ba và Hồ Bảo Khang đã lan ra rồi, nếu em ấy không gả vào nhà họ Hồ, người ngoài sẽ nói gì? Mặt mũi cha mẹ mình để đâu?”
Suýt chút nữa Ôn Lê đã bật cười vì tức giận: “Nhà họ Hồ đã đưa lễ hỏi rồi sao?”
Ôn Tĩnh nghẹn lời không nói được gì.
Ôn Lệ lại hỏi tiếp: “Người trong xưởng đã từng ăn tiệc cưới của em ba với Hồ Bảo Khang chưa? Em ba còn chưa ra mặt thì sao cuộc hôn nhân này thành không? Rốt cuộc Hồ Bảo Khang định cưới ai?”
Ôn Tĩnh đỏ mặt xấu hổ, bị Ôn Lệ hỏi dồn đến mức không nói nổi câu nào.
Ôn Lệ kéo tay Ôn Trĩ mở cửa, lúc gần đi còn buông một câu với Ôn Tĩnh: “Chị hai, không phải ai cũng có hiếu như chị.”
Khi Ôn Lệ dắt Ôn Trĩ rời khỏi nhà họ Ôn, tiếng gầm giận dữ của cha Ôn từ trong nhà vọng ra: “Con hai! Dù mày có mang con ba rời đi, đợi khi ngày cưới với nhà họ Hồ được định xong, ông đây vẫn sẽ trói nó về đây!”
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, khắp nơi trong xóm đều sáng đèn vàng ấm áp.
Lúc này mọi người đều đang ăn cơm ở nhà, những hàng xóm gần nhà họ Ôn nghe thấy tiếng gầm thét tức giận của ông Ôn liền kéo nhau ra hóng chuyện. Bà Chu đầu ngõ bê bát cơm trong tay chạy tới cửa nhà họ Ôn, làm như không thấy vẻ mặt khó chịu của mấy người trong nhà, còn tò mò hỏi một câu:
“Phượng Nga, nhà mấy người đang ầm ĩ chuyện gì thế?”