Tối đến, khi trời sẩm tối, công nhân nhà máy dệt bông tan ca, khu tập thể bỗng trở nên náo nhiệt.
Khu nhà ở của công nhân của nhà máy quốc doanh đều là nhà hai tầng, mỗi hộ chỉ được phân một căn nhỏ. Những nhà đông người thì chen chúc nhau ngủ. Việc nấu ăn đều làm ngoài hành lang, trước cửa mỗi nhà đặt bếp, tầng một tầng hai mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh và một phòng nước. Đến giờ nấu ăn, hành lang ồn ào náo nhiệt như một cái chợ.
Hôm nay Tôn Phượng Nga đặc biệt xin nghỉ một ngày, buổi sáng dẫn Ôn Trĩ đi xem mắt, buổi chiều ở nhà chờ bà mai Lý đến, kết quả suýt chút nữa lại bị cô phá hỏng.
Bà ta đang nấu ăn ở hành lang thì bà lão nhà bên nhà họ Chu, hỏi: “Nghe nói con bé thứ ba nhà bà lại được nói gả cho con trai xưởng trưởng nhà máy ấm nước bên cạnh à?”
Không cần nghĩ cũng biết là bà mai Lý tung tin ra.
Tôn Phượng Nga gật đầu: “Ừ, nói gả cho con trai giám đốc Hồ rồi, chỉ đợi nhà họ Hồ chọn ngày tốt đến đón dâu thôi.”
Bà Chu đang đổ cải thảo vào chảo nói: “Phượng Nga, tôi ghen tị với cô thật đấy, sinh liền ba đứa con gái, tiền sính lễ đủ để cưới vợ cho hai thằng con trai rồi. Không như nhà tôi, con dâu tôi sinh ba đứa cháu trai, giờ hai đứa lớn đã đến tuổi kết hôn mà vợ chồng chúng nó vẫn chẳng lo đủ được cái xe đạp, radio, đồng hồ hay tiền sính lễ ra hồn.”
Tôn Phượng Nga bị bà Chu nói cho đến mức cái đuôi như muốn vểnh lên.
Khi cha Ôn và em tư Ôn Tranh cùng vợ là Hà Á Lan về đến nhà, Tôn Phượng Nga đã bày cơm lên bàn. Cha Ôn vừa vào nhà không thấy Ôn Trĩ, nhíu mày hỏi: “Con ba đâu?”
Tôn Phượng Nga liếc mắt về cánh cửa gỗ đen sẫm: “Nó đang trốn trong phòng ấy.”
Hà Á Lan ghé tai Ôn Tranh thì thầm: “Xem ra chị ba anh với tên ngốc nhà họ Hồ không thành rồi.” Giọng điệu có phần vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Ôn Tranh hất vai huýt cô ta một cái: “Xuỵt, đừng để ba mẹ nghe thấy.”
Hà Á Lan bĩu môi.
Cha Ôn ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, đợi Tôn Phượng Nga đưa đũa cho: “Bà mai Lý nói sao?”
Tôn Phượng Nga kéo ghế ngồi xuống, kể lại chuyện xảy ra buổi chiều. Em năm Ôn Hoa vừa bước vào nhà đã nghe mẹ kể rằng chị ba không muốn lấy Hồ Bảo Khang, còn nói nếu cậu ta muốn cưới vợ thì tự lo liệu, đừng mong dùng chị ba để đổi lấy tiền sính lễ.
Ôn Hoa lập tức nổi đóa, cởi áo khoác ném lên ghế: “Cha mẹ, chị ba có ý gì vậy? Chẳng lẽ muốn nhìn con trai như con độc thân cả đời à?!”
Cha Ôn đập tay xuống bàn cái “rầm”, đứng bật dậy đá mạnh vào cửa, hét lớn với Ôn Trĩ trong phòng: “Con ba, mày cút ra đây cho tao!”
Tiếng đá cửa vang ầm khiến mấy người ngồi bàn cơm đều giật mình.
Ôn Trĩ thấy cánh cửa khẽ rung liền hoảng sợ chạy tới dùng thân mình chặn lại, cha Ôn lại đá thêm phát nữa, lưng cô cảm nhận được cả sự rung lắc của cánh cửa.
“Con ba, nếu mày không chịu lấy thằng Hồ, tao sẽ đánh gãy chân mày rồi vứt vào núi cho chó sói ăn!”
Sau tiếng gào giận dữ của cha Ôn, cánh cửa lại rung lên hai lần nữa, Ôn Trĩ cắn chặt môi, dùng hết sức để giữ chặt cánh cửa. Tôn Phượng Nga bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Giờ nó cứng đầu rồi, không những cãi lời tôi mà còn muốn đến ủy ban phường tố tôi ép hôn, gọi người của hội phụ nữ đến bắt tôi nữa chứ.”
Hà Á Lan nhìn Tôn Phượng Nga đang đổ dầu vào lửa và bố Ôn đang đá cửa chửi mắng, thì thầm với Ôn Tranh: “Chị ba anh gan to rồi, dám chống lại cha mẹ rồi đấy.”
Ôn Tranh lại dùng vai huýt cô ta một cái: “Lúc này rồi mà em còn hóng chuyện à.”
Lúc này, cửa lớn nhà họ Ôn đột nhiên vang lên tiếng gõ. Hà Á Lan vừa đứng dậy đi mở cửa vừa nói với bố mẹ chồng: “Cha mẹ, có người tới.”
Người tới là chị cả Ôn Tĩnh và chị hai Ôn Lệ.
Ôn Trĩ trong phòng nghe thấy tiếng chị cả đến khuyên bố, nghe chị hai nói: “Ôi chao, nhà mình giàu rồi ha, cha định phá cửa cũ xây cửa mới đấy à.”
Cha Ôn đang tức giận, trợn mắt nhìn Ôn Lệ: “Con nhỏ chết tiệt, có tin tao đánh mày một trận luôn không!”
Ôn Lệ chẳng hề sợ: “Cha dám đánh con thì con dám lên đồn công an kiện cha tội cố ý gây thương tích.”
Cha Ôn tức đến mức nổi gân xanh, nhưng thật sự không dám động vào Ôn Lệ, Tôn Phượng Nga trách móc con gái vài câu.
Ôn Tĩnh thì dịu dàng khuyên nhủ cha, liên tục ra hiệu cho Ôn Lệ đừng nói nữa.
Ôn Lệ nhún vai, rồi liếc nhìn em năm Ôn Hoa đang cúi đầu bực bội ngồi trên ghế, cười nhạt: “Muốn cưới vợ cho em năm thì phải bán em ba đổi lấy sính lễ à? Ba phần sính lễ bọn con nhận được khi lấy chồng đều đưa hết cho hai em trai mua việc, cưới vợ rồi, giờ cha lại muốn bán em ba sao? Cưới vợ cho em trai không nổi thì đẻ nó ra làm gì? Nếu thật sự muốn cho nó lấy vợ thì cho nó đi ở rể đi, thế thì còn tiết kiệm được tiền sính lễ.”
“Ôn Lệ!!”
Cha Ôn tức đến run vai, tay giơ lên định đánh nhưng lại không dám.
Trong ba cô con gái trong nhà, thì Ôn Lệ là đứa không nghe lời nhất. Từ nhỏ đã bướng bỉnh, lớn lên lại tự ý chọn chồng là cảnh sát. Lần trước ông ta đánh nó một trận thì ngay hôm đó đã bị mời lên Cục cảnh sát làm việc, viết kiểm điểm, bị giáo dục tư tưởng. Sau đó còn bị ủy ban cách mạng gọi tới tẩy não, phiền phức mấy ngày trời.
Từ sau lần đó, cha Ôn không dám đánh Ôn Lệ nữa, sợ lại bị con rể ‘mời’ đến đồn.
“Em hai, em bớt nói một chút, em xem chị làm ba tức thế kia!” Ôn Tĩnh trách.
Ôn Hoa cũng lầm bầm: “Đúng đấy, làm cha tức như vậy, em cũng đi báo cảnh sát kiện chị.”
Ôn Lệ hừ một tiếng: “Muốn chị đạp xe đưa em đi không?”
Ôn Hoa lập tức im bặt.
Từ nhỏ cậu ta đã sợ chị hai vì bị chị đánh suốt, sau này chị lấy được anh rể làm cảnh sát thì cậu ta càng không dám hó hé.
Hà Á Lan len lén giơ một ngón tay cái về phía Ôn Tranh, thì thầm: “Chị hai anh đúng là ghê gớm thật.”
Ôn Tranh vội phủi tay cô: “Em đừng châm dầu vào lửa nữa.”
Ôn Trĩ trốn trong phòng nghe chị hai mắng cả nhà, trái tim đang nhảy loạn như muốn trào ra cũng dần bình ổn lại.
Trong giấc mơ từng đọc, sau khi bà mai Lý rời khỏi nhà họ Ôn vào buổi tối hôm đó, chị cả và chị hai đều về nhà. Chị hai mắng cha mẹ một trận rồi mắng thêm em năm.
Giờ đây những chuyện đang xảy ra ngoài phòng, cùng những lời chị hai nói, đều giống hệt như trong sách đã viết.
Ngón tay Ôn Trĩ siết chặt then cửa.
Xem ra những điều cô mơ thấy đều là thật.
Cô nhất định phải thoát khỏi nhà họ Ôn, tuyệt đối không thể đi theo kết cục trong sách!