Trần Minh Châu nhận ra hai người họ đứng quá gần nhau, liền rút tay lại và bước lùi ra hai bước để tạo khoảng cách với Ôn Trĩ.

Sự xuất hiện của Trần Minh Châu khiến mấy hộ gia đình gần đó cũng nghe thấy tiếng động, từng người ngáp ngắn ngáp dài đi ra xem.

Hoàng Văn khoác áo khoác, nhìn thấy Trần Minh Châu và Ôn Trĩ đang đứng ở hành lang, còn tưởng rằng người kêu la om sòm trong hôm khuya khoắt là Ôn Trĩ, liền tỏ vẻ không vui nói: "Chị dâu của kỹ sư Trần, đêm hôm khuya khoắt thế này cháu không ngủ mà gọi bậy bạ gì thế?"

Có người phụ họa: "Đúng vậy, cô không ngủ thì để người khác…”

Người này còn chưa nói xong thì tiếng kêu thê thảm kia lại vang lên, Trần Minh Châu trầm giọng nói: Chúng tôi cũng chỉ vì nghe thấy tiếng động nên mới ra xem thôi.

Vì thế mọi người đều đi theo tiếng kêu kia để tìm người.

Trần Minh Châu bước đến lan can nhìn xuống, chỉ thấy một người phụ nữ đang treo lơ lửng giữa tầng hai và tầng một, cổ cô ấy bị siết chặt bởi sợi dây thừng nên tiếng kêu phát ra ngắt quãng, yếu ớt.

Lúc này dưới lầu cũng có người nghe thấy động tĩnh mà bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên thấy một người phụ nữ treo trên cao, lập tức sợ hãi hét toáng lên:

"Có người treo cổ!"

“Trời ơi! Mau mau mau! Cứu người!”

“Hả! Đó không phải là vợ của Tưởng Toàn sao?!”

Trần Minh Châu cuốn sợi dây thừng lên cánh tay rồi dùng sức kéo Dương Tuệ đang treo lơ lửng. Cơ thể người đàn ông gồng lên, cơ bắp tay căng cứng, khi kéo được Dương Tuệ lên lan can, Hoàng Văn và những người khác vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống sàn hành lang.

Trần Minh Châu cởi dây thừng trên cổ Dương Tuệ ra, một lượng lớn không khí tức khắc ùa vào mũi cô, Dương Tuệ ho dữ dội một lúc lâu mới dần hồi tỉnh.

Hoàng Văn tức giận đập nhẹ vào tay Dương Tuệ: "Cháu  đứa nhỏ ngốc này, nghĩ không thông chuyện gì mà muốn treo cổ vậy chứ!"

Dương Tuệ tựa vào trong lòng Hoàng Văn lớn tiếng khóc, Ôn Trĩ nhìn vết hằn bầm tím trên cổ cô do dây nylon để lại, nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy chiều nay, không khỏi siết chặt bàn tay.

Nếu cô không mơ thấy giấc mộng kia, không biết trước kết cục của mình, thì cô đã bị cha mẹ gả vào nhà họ Hồ và kết cục…

Sẽ giống Dương Tuệ lúc này.

Cô sẽ bị Hồ Bảo Khang đánh chết!

Ôn Trĩ cảm thấy may mắn vì giấc mơ đó đã cứu mình. Nhìn Dương Tuệ tóc tai rối bời, khóc đến ruột gan đứt đoạn, cô dần hạ quyết tâm.

Cô sẽ dùng những gì mình biết từ nội dung giấc mơ để giúp Dương Tuệ, giúp cô ấy thoát khỏi con quỷ Tưởng Toàn!

Đào Phương nghe thấy động tĩnh chạy ra, căn cứ vào vài ba câu nói của người xung quanh liền biết chuyện đã xảy ra, bà tức giận mắng Tưởng Toàn một trận, lúc này trong hành lang đầy người, có người la hét: "Tưởng Toàn đâu? Vợ anh ta treo cổ thế mà anh ta chạy đi đâu rồi?!

“Tưởng Toàn! Cậu chết ở đâu rồi?! Có còn là đàn ông không hả?!”

Hoàng Vân hét vào nhà họ Tưởng, bên trong không có động tĩnh gì, chồng bà ta Hà Bảo Sâm đạp cửa xông vào, mọi người ùa theo, nhưng không thấy Tưởng Toàn đâu, chỉ thấy hai đứa bé ngủ say sưa trên giường.

Bên ngoài ồn ào như thế mà hai đứa trẻ không hề tỉnh, ai tinh mắt đều đoán ra là chúng bị cho uống thuốc ngủ.

Dương Tuệ được Hoàng Văn và Đào Phương đưa đi bệnh viện. Thấy Ôn Trĩ cũng muốn đi theo, Trần Minh Châu nói: “Chị dâu, chị đừng đi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ôn Trĩ gật đầu: "Được.”

Trần Minh Châu và Hà Bảo Sâm cõng hai đứa nhỏ đi đến bệnh viện, mấy người lớn trong đại viện cầm đèn pin đi tìm Tưởng Toàn, hành lang vốn chật kín người giờ đã vơi bớt. Ôn Trĩ quay về phòng nằm lên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Mãi đến nửa đêm cô mới thiếp đi, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cho đến khi nghe tiếng gõ cửa.

“Chị dâu, chị dậy chưa?”

Bên ngoài vang lên giọng Trần Minh Châu, Ôn Trĩ nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời đã lên cao, vội vàng tung chăn xuống giường: "Dậy rồi.”

Cô vội vàng mặc quần áo tử tế rồi đi ra mở cửa nhưng không thấy Đào Phương đâu, chỉ có Trần Minh Châu ngồi ở trước bàn cơm mở hộp cơm nhôm ra, cô thắc mắc hỏi: "Mẹ chúng ta đâu?"

Trần Minh Châu: "Tối hôm qua bà ấy về muộn, giờ còn ngủ bù, tôi đi căn tin mua cơm, chị cứ ăn đi.”

Ôn Trĩ rót nước rửa mặt, làm xong liền ngồi xuống đối diện Trần Minh Châu, cầm lấy bánh bao đối phương đặt trong bát cô, do dự một hồi mới hỏi: "Chị Dương Tuệ sao rồi?"

Trần Minh Châu uống một hớp cháo loãng, ngẩng đầu lên thì bất chợt nhìn thấy vùng da thịt trắng trẻo, mịn màng phía dưới cổ áo Ôn Trĩ và chiếc áo ba lỗ đang ôm sát đường cong đầy đặn… Anh vội quay đầu sang bên ho khan hai tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, nói chuyện cũng không dám nhìn cô nữa.

“Chị Tuệ không sao, ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm là ổn. Bọn trẻ uống thuốc ngủ nên mới ngủ sâu, giờ chắc tỉnh rồi.”

Ôn Trĩ cắn từng miếng bánh bao nhỏ, lại hỏi: "Vậy chồng của chị Dương Tuệ đã về chưa?”

Trần Minh Châu: "Rồi.”

Không biết có phải cảm giác của cô sai không, nhưng có vẻ như sáng nay Trần Minh Châu không muốn nói chuyện với cô lắm.

Ôn Trĩ không dám hỏi tiếp, sợ chọc Trần Minh Châu thấy phiền.

Hôm nay tốc độ ăn cơm của Trần Minh Châu rất nhanh, cô mới ăn vài miếng thì đối phương đã ăn xong, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc mở cửa, Trần Minh Châu nói một câu: "Chị dâu, sau này chị ra ngoài..." Giọng anh hơi dừng lại, nói tiếp: "Nhớ cài nút áo cẩn thận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play