Trần Minh Châu cũng đứng dậy, cụng ly với mẹ một cái, sau đó liếc nhìn Ôn Trĩ đang cúi đầu cầm chén nước sứ, lông mi dày rậm đổ bóng xuống mí mắt, trông rất yên lặng.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, cụng nhẹ ly rượu vào thành cốc của Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ ngẩng đầu, thấy Trần Minh Châu nói với cô và mẹ chồng: "Chuyện trong nhà đã có con gánh vác, hai người không cần lo lắng.”
Trần Minh Châu uống cạn ly rượu.
Đào Phương vui vẻ gật đầu, ngồi xuống gắp thịt cho Ôn Trĩ, bảo cô ăn nhiều một chút. Ôn Trĩ cúi đầu ăn, vành mắt cay xè, nước mắt không kìm được mà rơi vào trong bát.
Chỉ có ở nhà họ Trần, cô mới cảm nhận được sự quan tâm yêu thương.
Cũng chỉ ở nhà họ Trần, cô mới không cần phải chờ mấy đứa em trai ăn xong mới được động đũa.
Trần Minh Châu đang trò chuyện với Ngụy Bình và chú Ngụy về chuyện trong xưởng, lúc ngẩng đầu uống rượu, ánh mắt rủ xuống vô tình lướt qua Ôn Trĩ đang gần như vùi đầu vào bát, mép bát còn đọng lại hai giọt nước mắt chưa khô.
Sau bữa tối, cha con nhà họ Ngụy ở lại chơi thêm một lúc rồi mới ra về.
Ngụy Bình uống say, được chú Ngụy và Trần Minh Châu dìu về nhà. Ôn Trĩ thì mang nồi chén đến phòng nước rửa. Lúc này, mọi người trong khu đã ăn xong và ở trong nhà, phòng nước hoàn toàn không có ai.
Ôn Trĩ mở vòi nước, nhìn lớp dầu nổi lềnh bềnh trong nồi cô lại ngây người. Đột nhiên, một bóng đen cao lớn phủ lên người cô, cùng với mùi rượu cao lương nồng nặc xộc vào. Người đàn ông vặn vòi nước vài cái tắt đi, cúi đầu nhìn Ôn Trĩ đang đờ người: “Đang nghĩ gì vậy?”
Có lẽ do uống rượu, giọng Trần Minh Châu hôm nay mang theo một tầng từ tính quyến rũ khó cưỡng.
Ôn Trĩ khẽ lắc đầu: “Không nghĩ gì cả.”
Cô xắn tay áo định rửa nồi, tay còn chưa chạm vào nước thì cái nồi đã bị Trần Minh Châu kéo sang phía anh. Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ làn da ngăm khỏe mạnh, bên dưới là những đường gân xanh uốn lượn…chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tràn đầy sức mạnh thị giác.
“Chị dâu.”
Trần Minh Châu đặt bát đũa lên viền bể đá.
Ôn Trĩ nhìn vào làn nước trong bồn: “Sao thế?”
Trần Minh Châu nói: “Mẹ đã xem chị như con gái ruột, tính ra thì tôi cũng coi như em trai chị nên chị không cần phải sợ tôi. Trước khi mất anh cả có để lại một bức di thư, anh ấy biết chị sống ở nhà họ Ôn không dễ, nhờ tôi giữ chị lại nhà họ Trần để chăm sóc chị.”
Anh quay sang nhìn Ôn Trĩ vẫn cúi đầu, ánh mắt lướt qua những ngón tay cô đang siết chặt mép đá: “Anh cả còn đặc biệt dặn, nếu sau này chị gặp được người mình thật lòng yêu thương, thì hãy tái giá, không cần vì anh ấy mà ở vậy cả đời. Tôi và mẹ sẽ lo liệu sính lễ cho chị.”
Ôn Trĩ không thể chịu đựng thêm nữa, cô ngồi sụp xuống, ôm lấy mình bật khóc.
Từ nhỏ cô đã biết đến người tên Trần Nghiêu Thư, nhưng chưa từng gặp mặt. Hôm nhà họ Trần đến hỏi cưới, Trần Nghiêu Thư mặc bộ quân phục chỉnh tề, nụ cười như gió xuân ấm áp: “Ôn Trĩ, chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhưng trong trí nhớ của cô, đó mới là lần đầu họ gặp nhau.
Ngày tổ chức tiệc cưới, Trần Nghiêu Thư nắm tay cô đi chào từng người: “Đây là vợ cháu, vợ cháu xinh đẹp lắm phải không? Chú nói không sai, cháu đã mong đợi suốt bao năm, cuối cùng cũng cưới được cô ấy về rồi.”
Nụ cười hôm đó của Trần Nghiêu Thư đã khắc sâu trong tim Ôn Trĩ. Hôm ấy tiệc cưới vừa xong, anh ấy đã phải đi ngay, không kịp về nhà.
Lúc chia tay, anh ấy ôm cô bịn rịn nói: “Tiểu Trĩ, đợi anh trở về, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Ôn Trĩ không thể ngờ rằng, cô chờ suốt hơn hai mươi ngày, thứ cô nhận được lại là tin anh ấy tử trận.
Trần Minh Châu mang bát đũa rửa sạch ra đặt lên bệ bếp ngoài cửa, anh tựa người vào lan can, châm một điếu thuốc. Khói trắng cuộn lên hòa vào màn đêm đen đặc. Đến khi người trong phòng nước bước ra, Trần Minh Châu mới dụi tắt thuốc, rút trong túi ra một lọ thuốc mỡ đưa cho Ôn Trĩ đang đi ngang.
Ôn Trĩ nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe do khóc đột ngột va chạm với ánh mắt Trần Minh Châu. Yết hầu anh khẽ chuyển động, hơi ngẩng cằm lên: “Vết thương ở cổ tay, nhớ bôi đều mấy hôm, sẽ không để lại sẹo.”
Ôn Trĩ cắn nhẹ môi dưới, nhận lấy lọ thuốc và lí nhí cảm ơn.
Về đến phòng, cô mở thuốc ra, bôi một ít lên cổ tay, cảm giác mát lạnh tức thì làm dịu cơn rát. Sau khi xoa nhẹ một lúc, cô mới nằm xuống giường. Nhưng dù trở mình bao nhiêu lần, cô vẫn không sao ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt, đầu óc cô lại toàn là hình ảnh của Trần Nghiêu Thư.
Cô trằn trọc mãi đến tận nửa đêm mới thiếp đi được một chút, nhưng rồi lại bị cơn buồn tiểu đánh thức.
Cô mặc thêm áo, đi ra nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng “bộp” vang lên, Ôn Trĩ giật nảy mình, vội nhìn quanh, xung quanh tối om, chẳng thấy gì.
Cô ôm lấy cánh tay rùng mình vì sợ. Chưa đi được mấy bước, lại nghe thấy tiếng “nức nở” khe khẽ.
Mặt Ôn Trĩ tái mét, lập tức chạy về phía cửa nhà mình. Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa bỗng từ bên trong bật mở, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt.
Theo phản xạ Ôn Trĩ hét lên.
Trần Minh Châu kịp thời bịt miệng cô, tay kia giữ lấy bờ vai gầy guộc của cô, cúi người nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoảng loạn của cô: “Chị dâu, là tôi.”
Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh gương mặt tái nhợt đi vì sợ hãi của Ôn Trĩ. Nhận ra người trước mặt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đứng rất gần, mùi xà phòng thoang thoảng trên người Ôn Trĩ bị hương thuốc lá nhàn nhạt trên người Trần Minh Châu bao bọc lấy không còn khe hở.
Bàn tay đặt trên vai cô như một lò sưởi giữa mùa đông, khiến nửa người cô nóng bừng lên.