Ôn Trĩ chết lặng, đợi anh đóng cửa lại mới cúi đầu nhìn xuống cổ áo mình… lúc nãy vội vàng mặc quần áo nên cúc áo cổ chưa cài kỹ, để lộ cả một vùng da trắng ngần, chiếc áo ba lỗ càng khiến vòng một càng thêm rõ nét… tất cả đều lọt thẳng vào tầm mắt của Trần Minh Châu!

Mặt Ôn Trĩ đỏ bừng như bốc cháy!

Giờ cô mới hiểu sao sáng nay Trần Minh Châu cứ cúi đầu suốt.

Ôn Trĩ vội vã cài chặt cúc áo lại, ăn xong cô mang hộp cơm ra khu rửa chén. Giờ này ở đó chỉ có vài người, trong đó có Tưởng Đại Nha… con gái lớn của Dương Tuệ.

Cô bé tám tuổi, quần áo đã ngắn cũn cỡn, cổ tay lộ ra ngoài, trên áo có mấy miếng vá, tóc tết bím nhưng đã khô vàng.

Ôn Trĩ đi tới bên cạnh Tưởng Đại Nha vặn vòi nước.

Vốn dĩ cô không phải là người giỏi bắt chuyện với người khác, do dự một hồi lâu cô mới thấp giọng hỏi: "Đại Nha, mẹ cháu thế nào rồi?"

Tưởng Đại Nha sửng sốt một chút rồi nhìn về phía người phụ nữ lạ mặt bên cạnh, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra cô là con dâu nhà bà Đào.

Chuyện của nhà họ Ôn Tưởng Đại Nha cũng nghe nói, thím này cũng khổ sở như bọn họ, Tưởng Đại Nha miễn cưỡng nở nụ cười cười, nói: "Cảm ơn thím quan tâm, mẹ cháu không sao.”

Tưởng Đại Nha rửa bát xong liền đi, Ôn Trĩ nhìn bóng lưng cô bé, càng thêm kiên định với quyết tâm muốn giúp đỡ bọn họ.

Không bao lâu sau Đào Phương đã dậy, Hoàng Văn tới nhà tìm Đào Phương nói chuyện phiếm, lúc này Dương Tuệ mới biết được tình hình nhà Dương Tuệ tù trong miệng bọn họ.

Tối qua mọi người tìm thấy Tưởng Toàn ở cổng khu đại viện của nhà máy xì dầu, anh ta say bí tỉ, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện vợ treo cổ, còn mồm năm miệng mười nói vợ chết thì càng đỡ tốn lương thực!

Vài người không chịu nổi đã đánh cho anh ta một trận.

Chuyện này làm cả khu nhà máy ai cũng biết. Tưởng Toàn là công nhân nhân nhà máy cơ khí, gây chuyện to như vậy, lãnh đạo nhà máy là những người bị khiển trách đầu tiên. Sáng sớm họ đã gọi anh ta lên mắng một trận tơi bời, sau đó bị người của ban khu phố dẫn đi.

Hoàng Văn hậm hực: ”Chị Đào, lúc đó chị đang ngủ, chị không thấy cậu ta bị người khu phố dẫn đi còn mắng Dương Tuệ! Tức chết đi được!”

Đào Phương cũng tức giận dựng nhường mày: "Lần này nên để cho ban khu phố dạy dỗ cậu ta một trận ra trò." Bà đứng lên: "Chị đi xem Dương Tuệ, em có đi hay không?"

Hoàng Văn: "Đi, hai chúng ta cùng đi.”

Đào Phương quay đầu nhìn Ôn Trĩ: "Tiểu Trĩ, con cũng đi cùng đi.”

“Dạ.”

Ôn Trĩ đi theo Đào Phương đến nhà Dương Tuệ.

Đây là lần đầu cô vào nhà Dương Huệ. Thực ra các căn hộ trong khu nhà máy đều giống nhau, chỉ là nhà Dương Tuệ trống trơn, ngoài bàn ăn chẳng còn gì, tường còn có chỗ bị đập lõm.

Ôn Trĩ nhìn cái ghế gãy tay gãy chân, chẳng cần đoán cũng biết là do Tưởng Toàn đập phá.

Hoàng Văn và Tào Phương ngồi xuống giường nói chuyện với Dương Tuệ, trong phòng còn vài người phụ nữ khác, Ôn Trĩ đứng yên ở góc, nhìn Dương Tuệ đang ngồi tựa lưng, sắc mặt ngơ ngác, cổ cô được quấn băng trắng, móng tay rạn nứt, cứ như không còn biết đau là gì.

Ôn Trĩ siết chặt ngón tay, Tưởng Toàn này thật không ra gì, còn tra tấn vợ mình thành ra thế này!

Thím Hoàng nói tối qua người trong nhà máy thấy Tưởng Toàn đi ra từ một nhà người phụ nữ khác rồi mới bị bắt.

Rời khỏi nhà Dương Tuệ, Hoàng Văn và Đào Phương vẫn không ngừng mắng Tưởng Toàn.

Sáng nay nhà máy có vẻ bận rộn nên buổi trưa Trần Minh Châu không về ăn cơm trưa, chỉ có Ngụy Bình chạy vội về lấy hộp cơm do Đào Phương chuẩn bị sẵn cho Trần Minh Châu.

Đào Phương vội vàng gọi Ngụy Bình lại: "Tình hình trong nhà máy thế nào rồi? Sao hôm nay thím thấy trong nhà máy nhiều người thế?”.

Ngụy Bình vừa chạy vừa nói: "Hôm nay lãnh đạo thành phố dẫn chuyên gia đến nhà máy thị sát, thím, chị dâu, cháu không nói nữa, cháu đi trước.”

Đào Phương lầm bầm:Không biết có gì để mà thị sát, chuyên gia gì chứ, kỹ thuật có giỏi bằng con tôi không?”

Trước đây lãnh đạo từng dẫn chuyên gia đến thị sát, mà lần đó cũng gây ra một trận cười ra nước mắt. Chuyên gia thì cứ chê cái này không được, cái kia không ổn, nhưng đến lúc bảo ông ta tự làm thì chỉ giỏi nói lý thuyết suông, chẳng hiểu gì về thực tế. Cuối cùng vẫn là Trần Minh Châu ra tay mấy cái là xong ngay.

Mãi cho đến khi nấu cơm tối xong, Trần Minh Châu cũng không trở về.

Cuối cùng hai mẹ chồng nàng dâu ăn trước, phần còn lại để trong nồi chờ anh về tự hâm nóng lại rồi ăn.

Tối hôm qua Đào Phương ngủ không ngon, cơm nước xong liền đi ngủ sớm.

Ôn Trĩ đun nước, lấy nửa thau để tắm qua. Hôm qua đổ nhiều mồ hôi, đêm lại không kịp rửa ráy, nay tranh thủ tắm một chút.

Trong phòng sáng đèn, rèm đã kéo kín, Ôn Trĩ đã cởi hết đồ chỉ còn mặc áo ba lỗ và quần đùi, chợt nhớ ra quên lấy khăn và xà phòng. Nghĩ bụng Trần Minh Châu chưa về, mẹ chồng cũng ngủ rồi, cô liếc nhìn trang phục đơn sơ của mình, do dự một chút rồi mở cửa ra ngoài lấy khăn và xà phòng.

Nhưng tay vừa chạm vào xà phòng thì căn nhà đang yên tĩnh lại vang lên tiếng chìa khóa tra vào cửa.

Tiếng “két” khi cửa sắt mở ra khiến Ôn Trĩ giật bắn mình!

Cô không ngờ Trần Minh Châu lại về đúng lúc như vậy.

Vì thế khi cửa gỗ sắp mở ra, Ôn Trĩ vội vàng chạy vào phòng mình, ai ngờ xà bông trong tay quá trơn, rơi từ lòng bàn tay xuống đất, Ôn Trĩ không cẩn thận giẫm lên xà bông, "trượt" một cái ngã về phía sau.

Trần Minh Châu đẩy cửa vào liền thấy cảnh đó, không kịp nghĩ tới lễ nghĩa của chị em dâu, đi vài bước đã nhào tới đỡ lấy Ôn Trĩ.

Tay anh không hề bị vải vóc ngăn cách mà trực tiếp áp lên làn da trơn mềm của cô, cảm giác khác biệt rõ rệt giữa tay thô ráp quen cầm máy móc và làn da mịn màng khiến anh ngây người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play