Ôn Trĩ cúi đầu không dám nhìn Trần Minh Châu, giọng nhỏ như muỗi: "Chỉ đẩy tôi một cái.”
“Được lắm cái đồ khốn nạn, mò đến nhà máy bọn tao bắt nạt người! Còn dám bắt nạt chị dâu của anh Minh Châu! Hôm nay ông mà không đánh cho mày tiểu ra quần thì ông không mang họ Ngụy nữa!”
Ngụy Bình nói rồi liền giáng một cú đấm vào bụng Ôn Hoa, đấm liên tiếp mấy cái, mỗi cú đấm lại khiến Ôn Hoa kêu la thảm thiết.
Ôn Trĩ sợ đến mức không dám nhìn, Trần Minh Châu nghiêng người hai bước, chắn trước mặt cô.
Thân hình cao lớn vững chãi của người đàn ông như một ngọn núi che chắn cho cô, mang lại cho Ôn Trĩ cảm giác an toàn mà trước nay cô chưa từng có. Cô không khỏi ngẩn người nhìn, đến khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của em chồng quá lâu, Ôn Trĩ đỏ mặt xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.
Trần Minh Châu ghét bỏ nhíu mày, dùng một quyền vào cánh tay trái Ôn Hoa.
Ôn Hoa đau đến mức thét lên thảm thiết, cả mặt nhăn nhó lại vì đau đớn, cú đấm này của Trần Minh Châu mạnh hơn mấy cú của Ngụy Bình cộng lại, cậu ta có cảm giác xương mình như muốn gãy ra!
“Tôi đã nói rồi, ai dám đến tìm chị dâu tôi, tôi gặp một lần đánh một lần.”
Anh đá Ôn Hoa ra một bên đầy ghét bỏ, liếc mắt nhìn cậu ta đã gần như thành một vũng bùn nhão, bình tĩnh rít một hơi thuốc: “Về nói với cha mẹ cậu, nếu họ muốn đến nhà họ Trần tìm tôi để tính sổ thay cậu, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
“Còn không mau cút!” Ngụy Bình xắn tay áo, trợn mắt lên. Ôn Hoa sợ đến mức lập tức bò dậy bỏ chạy.
Ngụy Bình quay sang nhìn Ôn Trĩ, thấy cô đang níu chặt vạt áo đứng đó, trông như bị dọa sợ, bèn hạ giọng hỏi: “Chị dâu, sao chị lại ra ngoài thế?”
Trần Minh Châu cúi đầu thấy trên đất có cái chai thủy tinh bị vỡ, dập tắt đầu thuốc rồi hỏi:
“Chị đi hợp tác xã mua giấm à?”
Ôn Trĩ nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Trần Minh Châu nói: “Chị với Ngụy Bình về trước đi, lát nữa tôi mang giấm về.”
Ôn Trĩ: “Ừ.” Cô lấy phiếu mua giấm từ túi áo ra đưa: “Đây, phiếu mua giấm của cậu.”
Trần Minh Châu vươn tay nhận vé, ngón tay hai người vô tình chạm nhau, đầu ngón tay lành lạnh của Ôn Trĩ như bị sức nóng từ tay Trần Minh Châu làm bỏng nhẹ. Khi anh nhận lấy vé, cô lập tức rụt tay lại, quay người đi cùng Ngụy Bình về khu tập thể.
Trần Minh Châu mân mê vé giấm trong tay, nhướng mắt nhìn theo bóng lưng Ôn Trĩ, lông mày nhíu lại.
Sao anh lại cảm thấy… hình như chị dâu có chút sợ anh vậy chỉ?
。
Khi Ôn Trĩ trở về nhà, món đầu tiên bà Đào Phương đã xào xong. Ngụy Bình ghé lại hít hít:
“Thím ơi, sao cháu nghe mùi thịt vậy? Thím xào thịt à?” Nói xong cậu ấy thò đầu vào trong phòng nhìn, thấy trên bàn bày hai món mặn thì rất kinh ngạc: "Hả! Hôm nay là ngày vui gì vậy?”
Đào Phương nở nụ cười: “Ngày tốt đó, đi gọi cha cháu xuống ăn, thím còn trộn thêm món dưa nữa, thêm đĩa lạc rang là đủ.” Vừa quay đầu lại nhìn thấy hai tay Ôn Trĩ trống trơn, sửng sốt một chút: "Hửm, dấm chua mẹ bảo con mua đâu?”
Ôn Trĩ không biết giải thích thế nào, Ngụy Bình nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi.
Đào Phương vừa nghe xong liền tức đến mức dùng xẻng đập mạnh vào chảo: "Khi dễ người đều khi dễ đến cửa nhà rồi!" nàng cùng Ngụy Bình nói: “Dám bắt nạt đến tận cửa nhà rồi! Ngụy Bình, cháu phải để ý cho thím, nhà họ Ôn mà còn đến nữa, cháu giúp thím đánh cho sống dở chết dở!”
Ngụy Bình: "Vâng! Cháu đi gọi cha xuống ăn cơm.”
Đào Phương nói với Ôn Trĩ: "Con về phòng rửa tay đi, lát nữa chúng ta ăn cơm.”
Đôi mắt Ôn Trĩ nóng ran: "Cảm ơn mẹ.”
Đào Phương: "Người một mà cảm ơn cái gì, con không cần sợ, có chuyện gì có Minh Châu và Bình Tử lo.”
Trời tối dần, từng nhà đều đã lên đèn.
Bàn ăn nhà họ Trần có năm người, Đào Phương ngồi đối diện với Ngụy Đức, Ngụy Bình và Trần Minh Châu ngồi cùng ghế, Ôn Trĩ ngồi đối diện họ. Trên bàn là một đĩa thịt luộc, bắp cải xào miến, một đĩa dưa chuột trộn và một đĩa lạc rang.
Ngụy Bình đứng dậy rót rượu cho Ngụy Đức, sau đó rót cho Trần Minh Châu rồi mới tự rót cho mình.
Rượu này là rượu cao lương được đội trưởng công xã tặng khi hai người từ quê trở về, mùi thơm nồng hậu, uống vào cổ họng rồi xuống bụng vẫn còn đọng lại dư vị.
Đào Phương giơ cốc sứ lên:“Hôm nay mẹ lấy nước thay rượu, cùng uống với các con một ly.”
Ngụy Bình ăn miếng thịt kho, hỏi: “Thím à, thím vẫn chưa nói hôm nay có chuyện vui gì?”
Đào Phương nhìn Ôn Trĩ ngồi bên cạnh, cầm tay cô nói: "Từ hôm nay trở đi, Ôn Trĩ đã thật sự trở thành người nhà của nhà họ Trần chúng ta, đêm nay thím nấu bữa cơm này để chào đón con dâu nhà thím về nhà.”
Bà nói với Trần Minh Châu và Ngụy Bình: "Sau này hai đứa phải bảo vệ tốt con dâu của mẹ đấy, đừng để con bé bị người ta bắt nạt nữa, cũng đừng để những người khác cảm thấy hai quả phụ nhà họ Trần chúng tôi dễ bắt nạt!"
Ngụy Đức nhìn Đào Phương, thấy bà nói những lời này thì giọng điệu nghẹn ngào.
Ngụy Bình đứng lên, uống cạn ly rượu, nói: “Thím yên tâm, Ngụy Bình cháu không có tài cán gì, chỉ giỏi đánh nhau, ai dám bắt nạt hai mẹ con thím, cháu không tha!”