Giờ này mọi người trong khu nhà đều đang nấu ăn ở hành lang, nhà Dương Tuệ bên cạnh đóng chặt cửa, bếp lạnh tanh. Còn cửa của nhà họ Hà bên cạnh thì mở rộng.
Ôn Trĩ xách giỏ rau đi đến phòng nước rửa rau thì gặp vợ của nhà họ Hà Hoàng Vân. Hoàng Vân nhỏ hơn Đào Phương vài tuổi, tóc chải mượt, buộc gọn sau gáy. Bà ta đặt thau rau vào bồn nước, ghé lại gần Ôn Trĩ: “Này, nhà họ Ôn xảy ra chuyện lớn lắm đấy, cháu biết chưa?”
Ôn Trĩ tưởng bà ta đang nói chuyện mình cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, không muốn đáp lời. Nhưng Hoàng Vân là người thích tám chuyện, bà ta kéo tay Ôn Trĩ, hạ giọng kể: “Trưa nay em chồng cháu đưa cháu về, buổi chiều nhà họ Hồ ở nhà máy ấm nước đã đến nhà họ Ôn đòi người rồi. Thím đi ngang qua cũng vừa vặn gặp chuyện hay.”
Nhà họ Ôn nhận tiền sính lễ từ nhà họ Hồ, vốn định hôm sau cưới, ai ngờ con dâu lại bỏ trốn.
Nhà họ Hồ đâu chịu để yên? Họ kéo cả nhà đến gây sự, nói không cần tiền, chỉ cần đứa con thứ ba của nhà họ Ôn . Mà nhà họ Ôn thì không thể biến ra một con ba nào khác, cuối cùng đôi bên ầm ĩ đến mức cảnh sát và tổ dân phố đều phải ra mặt. Kết quả là nhà họ Ôn phải trả lại hai trăm đồng tiền sính lễ và xin lỗi đàng hoàng mới yên chuyện.
Ôn Trĩ nghe xong mới hiểu vì sao khi nãy mẹ chồng lại nói những lời kia.
Cuối cùng khối đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Hoàng Vân: “Thím Hoàng, cháu rửa xong rồi, cháu đi trước nhé.”
Hoàng Văn sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng Ôn Trĩ.
Chị dâu của kỹ sư Trần đã đến đây hơn hai mươi ngày, bà ta chỉ mới thấy mặt vài lần, mỗi lần đều cúi đầu không nhìn rõ. Vừa nãy khi cô cười với mình, Hoàng Văn mới nhìn kỹ, người này trông thật xinh đẹp, nụ cười cũng thật dễ mến.
Ôn Trĩ ôm chậu rau đi ra khỏi phòng nước, nhìn ra ngoài lan can. Đại viện của nhà máy cơ khí rất rộng, giờ này hành lang và sân đều đông người, ai cũng chào nhau, từng gương mặt lạ lẫm lần lượt lướt qua ánh mắt cô.
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng long lanh.
Từ giờ trở đi, cô sẽ sống ở đây. Cô cảm thấy, nơi này còn dễ chịu hơn nhà máy dệt rất nhiều.
“Ối, hết giấm rồi.”
Vừa đặt chậu rau xuống, Đào Phương đã đưa cho cô một chai giấm và một phiếu mua hàng: “Con ra hợp tác xã lấy chai giấm về cho mẹ làm món trộn.”
Ôn Trĩ: “Dạ.”
Ôn Hài vừa đặt chậu thức ăn xuống, Đào Phương lại nhét vào tay cô một bình dấm chua và vé: "Đến công ty cung cấp dấm chua, em trộn rau trộn cho chúng ta.
Ôn Trĩ: "Dạ.”
Cô cầm lấy chai giấm đi xuống lầu. Người qua đường ai cũng ngoái đầu nhìn cô.. chuyện nhà họ Ôn gây ra náo động lớn thế, cả khu này ai cũng biết. Ôn Trĩ chạy chậm ra khỏi khu đại viện, vừa rẽ vào ngõ đã bị ai đó túm chặt tay, loạng choạng suýt ngã, còn chưa thấy người níu tay cô là ai thì đã nghe thấy giọng trước
“Chị ba! Đúng lúc tôi đang tìm chị, không ngờ chị lại tự mình chạy ra!”
Ôn Hoa siết chặt tay Ôn Trĩ, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ: “Chị theo tôi đến nhà họ Hồ, tự nói với họ là chị bằng lòng lấy Hồ Bảo Khang!”
“Tôi không đi! Cậu buông tay tôi ra!”
Ôn Trĩ vùng vẫy nhưng vẫn bị lôi đi, Ôn Hoa gào lên: “Chị phải đi! Chị không đi thì tôi lấy đâu ra tiền cưới Mai Mai!”
Cậu ta bắt đầu chơi bài tình cảm: “Chị ba, chị hai giúp anh tư có tiền cưới vợ thì chị cũng giúp em đi! Em sẽ nhớ ơn chị cả đời!”
“Tôi đã không còn là người nhà họ Ôn nữa, càng không phải là chị ba của cậu! Việc cậu cưới vợ không liên quan gì đến tôi!”
Thấy không gỡ được tay Ôn Hoa, Ôn Trĩ nghiến răng cúi đầu, cắn mạnh vào mu bàn tay cậu ta. Ôn Hoa đau điếng, vung tay hất cô ra, tay còn lại đấm mạnh vào vai, khiến cô lảo đảo lùi lại mấy bước suýt ngã xuống đất.
Đúng lúc ấy, vai cô bị một lực mạnh mẽ đỡ lấy.
Nửa người cô đập vào một thân thể cứng rắn, khiến vai cô tê dại.
Ngẩng đầu lên, cô sững sờ khi trông thấy người vừa đến là Trần Minh Châu.
Trên người anh là mùi thuốc lá nhàn nhạt và dầu máy, hòa quyện xộc vào từng thớ thịt da cô. Thân thể mềm mại và mạnh mẽ chỉ cách nhau hai lớp vải, ma sát với nhau khiến Ôn Trĩ nghe rõ nhịp tim vững vàng của anh.
Mặt cô đỏ bừng, vội né người sang bên. Lúc này Ngụy Bình đã lao lên đánh Ôn Hoa, Trần Minh Châu cúi đầu nhìn cổ tay đỏ bầm của cô, cau mày, trầm giọng hỏi:“Chị dâu, cậu ta còn đánh chị ở đâu nữa không?”