Ôn Trĩ bưng nồi bát đi vào phòng nước để rửa chén, lúc này trong phòng không có ai, chỉ có hai bà thím đang giặt quần áo.
Bọn họ thấy Ôn Trĩ tới liền nhỏ giọng bàn tán, Ôn Trĩ nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe thấy chữ nhà họ Hồ, hôn sự, quả phụ.
Cô nhanh chóng rửa bát xong, lúc đi ra, tiếng bàn tán của hai người họ càng lớn hơn.
Cô ôm đống nồi bát đứng ở cửa phòng nước, ngón tay cô ấn chặt vào nắp nồi, sau đó lấy hết can đảm quay đầu nhìn hai người phụ nữ đang nói xấu mình.
Hai người đó thấy cô đột nhiên quay lại thì khựng một chút, một người trong đó liếc nhìn cô một cái:“Nhìn gì đấy? Mặt chúng nở hoa chắc?”
Khuôn mặt Ôn Trĩ lạnh như băng: “Nói xấu người khác sau lưng, cái miệng thối nát.”
Nói xong cô liền bỏ chạy, tim đập thình thịch cứ như vừa làm chuyện xấu.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng mắng ai mà luôn im lặng và chịu đựng trước những sự bắt nạt và dị nghị. Nhưng lần đầu tiên học cách phản kháng là khi cô tỉnh dậy từ giấc mơ kỳ lạ ấy. Cô từ chối cuộc hôn nhân cha mẹ sắp đặt, lần đầu bỏ nhà ra đi, lần đầu cãi nhau với cha mẹ, và lần đầu tiên trước mặt bao người cắt đứt quan hệ với họ.
Bất cứ việc gì, chỉ cần bước qua được bước đầu tiên thì những bước tiếp theo sẽ không còn khó khăn nữa.
Chạy được mấy bước, Ôn Trĩ bắt đầu đi chậm lại, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng làm ngơ ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.
Nhà họ Ngụy cách phòng nước sáu căn, căn thứ bảy là nhà họ Trần.
Ôn Trĩ vừa đi đến trước cửa nhà thứ sáu thì đã bị tiếng cãi vã trong nhà làm cho giật mình, ngay sau đó, cánh cửa trong nhà bị bật mở. Cô thấy người đàn ông trong nhà túm tóc một người phụ nữ, còn người phụ nữ thì bám chặt lấy khung cửa, vừa khóc vừa đá, cố vùng vẫy. Phía sau là hai cô con gái của họ đang cố gắng kéo tay bố ra.
“Cút ngay cho ông!”
Người đàn ông đẩy hai đứa con ra. Nhân lúc ấy, người phụ nữ cũng thoát được khỏi tay hắn, chạy ra ngoài vừa nhảy vừa hét to:“Giết người rồi! Tưởng Toàn muốn giết người rồi!”
Trong nhà còn vang lên tiếng khóc lóc của hai đứa con gái, cả khu hành lang yên ắng phút chốc náo loạn.
Ôn Trĩ nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bù, nửa bên mặt in hằn dấu ngón tay, khóe miệng dính máu, một lúc lâu sau mới nhận ra đó là Dương Tuệ, sống bên cạnh nhà họ Trần. Chồng cô ấy tên là Tưởng Toàn. Dương Tuệ sinh cho Giang Toàn hai đứa con gái, lần sinh con thứ hai thì bị tổn thương, không thể sinh thêm nữa. Giấc mộng có con trai của Tưởng Toàn tan vỡ, từ đó ngày nào anh ta cũng đánh đập mẹ con cô ấy.
Trước kia khi ở nhà họ Trần hơn hai mươi ngày, gần như cách hai ba hôm thì cô lại nghe thấy tiếng cãi vã của họ. Có lúc ầm ĩ đến mức cả lãnh đạo nhà máy cũng phải đến can thiệp.
Ôn Trĩ nhìn Tưởng Toàn đang hùng hổ lao ra, dáng người tầm trung, tóc chải lệch, ánh mắt đầy hung ác. Bỗng nhiên cô nhớ lại nội dung trong giấc mơ, nó có nhắc đến nhà Tưởng Toàn. Anh ta từng vụng trộm với vợ của bạn thân, còn sinh ra một đứa con trai.
Nếu cô nhớ không nhầm, người phụ nữ đó chính là vợ của bạn Tưởng Toàn.
Tưởng Toàn còn định ra tay đánh Dương Tuê tiếp nhưng bị các thím khác đi ngang qua ngăn cản, một đám người ngăn cách Tưởng Toàn và Dương Tuệ.
Sự việc ầm ĩ hơn một tiếng đồng hồ mới lắng xuống.
Cả buổi chiều Ôn Trĩ ở yên trong nhà, đến khi ánh hoàng hôn rọi vào cửa sổ thì Đào Phương mới từ ngoài trở về. Cô lo lắng đứng dậy, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”
Lúc này thái độ của Đào Phương khác hẳn với lúc ăn trưa, bà vui vẻ đáp lời, đặt mấy món đồ ăn vặt mua từ trạm thực phẩm xuống bàn:“Tối nay ta ăn ngon một chút, có thịt kho rồi, mẹ đi nấu cơm, xào thêm vài món.”
Ôn Trĩ đan tay vào nhau, dè dặt nhìn nét mặt Đào Phương, không biết bà ra ngoài đã gặp chuyện vui gì.
Đào Phương nhìn vẻ mặt cô bối rối như vậy liền kéo ghế ngồi đối diện cô, nắm tay cô, dịu dàng vỗ về:“Tiểu Trĩ à, chuyện xảy ra gần đây ở nhà họ Ôn mẹ đều biết cả rồi. Là mẹ đã hiểu nhầm con. Giờ con đã chọn nhà họ Trần, mẹ hứa sẽ coi con như con gái ruột, tuyệt đối không để con chịu uất ức.”
“Mẹ…”
Bỗng nhiên Ôn Trĩ ôm lấy Đào Phương, cuối cùng cũng bật khóc sau bao tủi thân dồn nén nhiều ngày.
Những lời mà mẹ ruột chưa từng nói với cô, mẹ chồng lại nói ra.
Hai mươi ngày sống trong nhà họ Trần, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được thế nào là được yêu thương chăm sóc. Cô vừa khóc vừa nói: “Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ thủ tiết vì Nghiêu Thư cả đời, tuyệt đối không tái giá.”
Đào Phương vỗ lưng cô an ủi: “Thôi nào, trời cũng không còn sớm, dọn dẹp rồi nấu cơm đi, Minh Châu sắp tan ca rồi. Nếu nó về mà thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, lại tưởng nhà mình có chuyện gì to tát.”
Ôn Trĩ đứng dậy lau nước mắt, nín khóc mỉm cười: "Dạ.”