Trường vào mùa lễ hội câu lạc bộ.

Sân trường căng dây đầy màu sắc, tiếng loa phát ra bài hát sôi động, học sinh đổ về đông nghịt. Nhưng trong lớp 11A3, Lâm Duy lại chỉ có một điều muốn biết:

Ai vừa nhét thư tỏ tình vào hộc bàn Hàn Minh?

Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy gập đôi, giấy thơm màu hồng có dán hình gấu.

Hàn Minh vừa mở ra nhìn, chưa đọc nổi hai chữ thì Lâm Duy đã với tay… giật phắt lấy.

“Cái này cho cậu hả?”

“Ừ.”

Hắn không tỏ vẻ gì. Chỉ nhìn cậu bình thản.

Lâm Duy nhìn tờ giấy, rồi nhìn hắn.

“Cậu định đọc à?”

“Không.”

“Vứt nhé?”

“Ừ.”

Lâm Duy vo tròn tờ giấy, ném vào sọt rác, rồi cười như không có gì xảy ra.

Nhưng trong lòng, một đám khói nhỏ đang bốc lên. Mà khói ấy… không phải từ lá thư đâu.

---

Buổi chiều, khi đi quanh sân hội, cậu lại nghe loáng thoáng:

“Này, cậu biết không, bạn Hàn Minh lớp 11A3 đó… đẹp trai kiểu lạnh lùng lắm á.”

“Tao nghe nói cậu ấy cao hơn mét tám, còn học giỏi đều tất cả môn.”

“Hôm nay có bạn lớp mình tỏ tình đó. Không biết có đồng ý không ha~”

Lâm Duy nhíu mày.

Cậu không thích nghe tên hắn trong miệng người khác.

Nhất là mấy câu khen đó. Như thể Hàn Minh là một món gì đó trưng bày ai cũng được ngắm.

Trong khi hắn… là của cậu.

Cậu giật mình vì suy nghĩ đó.

Cái gì mà “là của cậu”? Bọn cậu chưa là gì cả. Hôm trước ôm nhau là thật. Hắn nói muốn cắn cậu cũng là thật. Nhưng…

Còn thiếu một bước. Một bước cậu chưa dám nói thành lời.

Tối hôm đó, Lâm Duy nằm lăn lộn trên giường như một con mèo bị lấy mất đồ ăn. Cậu ôm gối, đá chân vào không khí, bực bội mà không biết vì sao.

Không chịu nổi nữa, cậu chộp lấy điện thoại, nhắn một tin:

“Hôm nay có ai tỏ tình với cậu à?”

Hắn xem ngay. Nhưng không trả lời.

Cậu nheo mắt, gõ thêm:

“Cậu không định trả lời à?”

Khoảng một phút sau, tin nhắn đến:

“Tôi tưởng em vứt thư rồi là hiểu rồi.”

Cậu mím môi, cau mày. Gõ thật nhanh:

“Tôi hỏi nghiêm túc mà.”

“Tôi cũng đang trả lời nghiêm túc.”

“Là sao?”

“Tôi không định nhận bất kỳ lời tỏ tình nào.”

“…”

“Vì tôi đã chọn rồi.”

Mắt Lâm Duy dừng lại ở dòng chữ cuối cùng. Cậu không biết diễn tả cảm xúc lúc đó là gì nữa… chỉ thấy hai má như nóng lên, còn tim thì đập lệch một nhịp.

---

Sáng hôm sau, khi cậu vừa vào lớp, Hàn Minh đã ngồi sẵn ở chỗ cũ, tay cầm cuốn sách Toán, ánh mắt như thể không quan tâm gì hết.

Nhưng khi Lâm Duy bước qua bàn hắn, rõ ràng cậu thấy… mắt hắn khẽ liếc theo từng bước chân mình.

Cậu ngồi xuống ghế, lôi sách ra, rồi lén nhìn sang.

Một lúc sau, nhỏ giọng:

“…Hôm qua cậu nói ‘đã chọn rồi’ là ý gì vậy?”

“Là nghĩa đen.” Hắn không ngẩng đầu. “Tôi không có thói quen nói bóng gió.”

Lâm Duy im lặng. Cậu cắn môi.

Một giây sau, Hàn Minh gập sách lại, quay sang nhìn cậu thẳng thắn:

“Em muốn tôi nói rõ không?”

Cậu chưa kịp trả lời, tim đã đập mạnh.

Hắn nói, giọng trầm đều như tiết trời đầu đông:

“Em là người tôi đã chọn. Nên tôi không có hứng nhận thư ai khác, hay cười với người khác, hay để ai khác chạm vào.”

“…”

“Em là đủ rồi.”

Lâm Duy cúi gằm mặt xuống bàn, tai đỏ rực. Cậu mím môi, nhỏ giọng lầm bầm:

“…Ai cho cậu nói mấy câu đó lúc sáng sớm vậy chứ…”

Hắn hơi cúi sát lại, thì thầm ngay bên tai:

“Không phải em muốn nghe à?”

Lâm Duy run khẽ. Cậu bực bội đánh nhẹ lên tay hắn:

“Biến đi.”

Hắn bật cười, nhưng không tránh né. Còn tiện tay, đặt nhẹ lên mu bàn tay cậu, giữ lại.

---

Buổi chiều hôm đó, khi đang đi ngang qua hành lang để ra nhà xe, Lâm Duy bị một nữ sinh lớp dưới gọi lại.

“Anh ơi…”

Cậu quay lại.

Cô bé ngập ngừng, rồi cười nhẹ: “Em chỉ muốn hỏi, anh có phải là người thân của bạn Hàn Minh không ạ?”

Lâm Duy ngớ ra. “Hả? Sao lại hỏi vậy?”

“À, hôm qua em tỏ tình với bạn ấy… nhưng bạn ấy không nhận thư, cũng không trả lời. Em chỉ muốn biết… bạn ấy có đang thích ai chưa thôi.”

Cậu nhìn cô bé trước mặt. Không xấu, còn khá dễ thương. Ánh mắt rất chân thành.

Nhưng cậu lại nói mà không cần nghĩ:

“…Cậu ấy có người trong lòng rồi.”

Cô bé khựng lại, nở nụ cười gượng: “Vậy ạ… Em hiểu rồi.”

---

Lúc quay đầu rời đi, gió thổi qua khiến tóc cậu rối tung cả lên. Nhưng Lâm Duy không chỉnh lại, chỉ cúi mặt, tay nắm chặt quai cặp.

Người trong lòng Hàn Minh. Là cậu.

Nhưng cũng chính vì thế… tim cậu đau một chút.

Cảm giác như đang giữ một con thú dữ biết yêu.

Vừa dịu dàng, vừa có thể cắn nát cậu bất cứ lúc nào.

Tối hôm đó, khi Lâm Duy vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, thì có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ.

Cậu giật mình. Cửa sổ nhà cậu nằm ở tầng hai cơ mà?

Bước tới, vén rèm lên — thì thấy Hàn Minh đang ngồi ngoài ban công.

Trong tay hắn là một lon nước cam mát lạnh, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên làm gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng nhưng quyến rũ lạ thường.

“Cậu làm cái gì vậy?!” – Lâm Duy mở cửa, giọng thì thầm.

“Muốn gặp em.” – Hắn nói tỉnh bơ, như thể trèo tường lên tầng hai là việc ai cũng làm hằng ngày.

“Cậu bị điên à…”

Lâm Duy chưa kịp mắng thêm thì hắn đã bước vào phòng, đóng cửa lại. Không khí lạnh từ người hắn ùa vào, đối lập hoàn toàn với hơi nước ấm ấm sau khi tắm của cậu.

Hắn đưa lon nước tới trước mặt cậu.

“Cho em. Uống đi, mặt đang đỏ lên rồi kìa.”

“Vì tức đó.” – Cậu lườm.

“Vì cô bé lớp dưới?” – Hắn nghiêng đầu.

“…Cậu nghe rồi?”

“Nghe thấy tim em đập mạnh ngay từ lúc nó gọi ‘anh ơi’ rồi.”

Lâm Duy ngẩng phắt lên, mắt mở to:

“Cái gì…”

“Tai tôi nhạy lắm.” – Hắn khẽ cười, cúi đầu xuống, mắt đối mắt – “Nhưng tôi không cần tai để biết em ghen.”

Mặt Lâm Duy như sắp bốc khói.

“Không có!”

“Không ghen mà trả lời giùm tôi?”

“Không phải tôi cố tình, tôi… chỉ không thích cậu bị làm phiền thôi.”

“Lý do dễ thương lắm.”

“Im đi.” – Cậu lấy tay đẩy hắn, nhưng hắn giữ lại.

Và trong khoảnh khắc đó — Hàn Minh ôm lấy cậu từ phía sau.

Vòng tay hắn mạnh mẽ, hơi lạnh, nhưng bao trọn cả người cậu trong lòng ngực rộng rãi. Cằm hắn nhẹ tựa lên vai cậu, giọng trầm trầm vang bên tai:

“Em không cần lo chuyện bị cướp.”

“…”

“Vì tôi đâu có định buông.”

---

Tim Lâm Duy như bị bóp nhẹ, vừa đau, vừa ngọt, vừa... muốn khóc.

Cậu khẽ hỏi:

“…Nhưng nếu em bị người ta thích thì sao?”

“Thì tôi sẽ cắn em một phát cho nhớ, ai là người em thuộc về.”

“Cậu biến thái thật sự luôn đấy.”

“Ừ, với em thì có thể.”

---

Cậu đỏ mặt, vùi mũi vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập chậm rãi.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói:

“…Tôi không biết mình đang là gì với cậu nữa.”

Hắn siết cậu vào lòng hơn một chút.

“Em là tất cả những gì tôi cần.”

Sáng hôm sau, Lâm Duy thức dậy muộn.

Hôm nay chủ nhật, không phải đến trường, nhưng cậu vẫn có cảm giác vừa trải qua một đêm dài… và kỳ lạ.

Nhớ lại cái ôm siết từ sau lưng. Nhớ cả giọng nói sát tai, và mùi da mát lạnh của hắn quấn lấy như thứ gì đó nghiện ngập, không dứt ra được.

Cậu vươn vai, đứng dậy định đi đánh răng thì cảm giác có gì đó cấn nhẹ ở bả vai. Với tay kéo cổ áo rộng ra nhìn thử — và tim cậu đập đánh một cái:

Một vết cắn.

Không sâu, chỉ là hai chấm răng đỏ nhạt, như cắn rồi liếm nhẹ để không để lại thương tổn. Nhưng nóng ran, và không phải mơ.

Cậu nhìn mình trong gương. Mặt đỏ bừng lên tận mang tai.

“…Tên điên…”

Nhưng môi lại bất giác mím thành một nụ cười nhỏ, cười như một người vừa được đánh dấu bởi người mình thích.

---

Buổi chiều, Hàn Minh đến nhà cậu.

Mang theo một túi đồ ăn vặt và bộ bài Uno, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu nhìn hắn đầy cảnh giác:

“Cậu… tối qua cắn tôi đúng không?”

Hắn nhìn cậu vài giây, sau đó đặt túi bánh lên bàn, cởi áo khoác, chậm rãi nói:

“Vậy em phải giữ kín nha. Không thì bị phát hiện mất.”

“…Không ai dám phát hiện đâu.” – Cậu lầm bầm.

“Sao vậy?”

“Vì tôi sẽ cắn lại cho coi.”

Hắn bật cười, tiến tới sát cậu, cúi đầu thì thầm:

“Cắn đi. Tôi chờ.”

---

Đến tối, khi cả hai cùng nằm dài xem phim trong phòng cậu, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng phim vang trong nền. Tay Lâm Duy khẽ chạm vào tay Hàn Minh. Hắn không rút ra. Ngược lại còn đan tay vào, siết chặt.

Cậu nhìn sang. Hắn cũng nhìn lại. Không ai nói, nhưng mắt nói tất cả.

Lâm Duy gối đầu lên vai hắn, khẽ nói:

“…Cậu đúng là biến thái.”

Hắn vuốt tóc cậu, giọng thấp xuống:

“Với em, tôi muốn càng biến thái càng tốt.”

---

Lâm Duy nhắm mắt lại. Trong lòng là một thứ gì đó vừa ngọt, vừa lạnh, vừa làm người ta không biết là rơi vào tình yêu… hay vào một vực sâu không đường quay lại.

Nhưng cậu biết một điều.

Nếu là Hàn Minh… thì cậu cam tâm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play