Lâm Duy ghét mưa.

Không phải vì ướt, mà vì nó khiến cậu nhớ đến mùi lạnh của người kia, cái ôm từ phía sau, và ánh mắt đỏ lóe lên giữa bóng tối — thứ ánh mắt chỉ xuất hiện khi thế giới xung quanh trở nên tĩnh lặng đến mức nguy hiểm.

Tối hôm ấy mưa rơi. Mưa rơi từ 5 giờ chiều, rồi 6 giờ, rồi 7 giờ… và đúng 8 giờ 04 phút — cúp điện.

Cả khu phố chìm trong bóng tối. Gió mát, không lạnh, nhưng bỗng nhiên sống lưng Lâm Duy lạnh toát.

Tiếng gõ cửa vang lên. Nhẹ. Ba cái.

Cậu đoán được ai đến, nhưng vẫn bật đèn pin điện thoại lên soi cho chắc chắn.

“…Hàn Minh?”

Hắn đứng trước cửa, áo hoodie đen trùm đầu, tay nhét trong túi, cả người gần như hòa vào đêm.

“Nhà tôi mất điện.” – Hắn nói nhỏ. “Tôi lên đây ngủ ké.”

“Cậu rảnh lắm à…” – Lâm Duy mở cửa, mặt nhăn nhó – “Ở đâu không ngủ, cứ chui vào phòng tôi.”

“Vì ở đây có người tôi muốn ôm.”

Lâm Duy chưa kịp đóng cửa, đã bị kéo vào vòng tay hắn.

Cảm giác vẫn như mọi lần: lạnh vừa đủ, chặt vừa phải, và khiến cậu chẳng bao giờ phản kháng nổi.

---

Lúc hai người nằm cùng trên giường, bên ngoài mưa vẫn rơi.

Phòng tối, chỉ có ánh đèn từ màn hình điện thoại hắt lên trần. Lâm Duy nằm xoay lưng lại với Hàn Minh, tay gối đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đằng sau lưng, cậu nghe tiếng thở nhè nhẹ.

Không gian yên tĩnh đến mức… mỗi lần hắn cử động, mỗi lần chạm vào ga giường, đều làm cậu căng thẳng.

“Cậu ngủ chưa?” – Giọng hắn vang sau gáy, thấp như thì thầm.

“…Chưa.”

“Quay lại nhìn tôi một chút.”

“Không quay.”

“Tôi bảo quay lại.”

“…Không thích.”

Một giây sau, hắn dịch sát lại.

Cánh tay vòng qua eo cậu, siết nhẹ, rồi hơi thở lạnh phả sau gáy.

“Nếu em không quay lại, tôi sẽ cắn từ phía sau.”

Lâm Duy quay phắt lại ngay.

Và… chạm mặt. Rất gần.

---

Mặt hắn ngay trước mắt cậu. Rất gần. Thở chạm mũi. Mắt chạm mắt. Trong bóng tối, đôi mắt ấy phản chiếu ánh sáng xanh nhạt từ màn hình đang úp bên cạnh — vừa đẹp, vừa không giống người.

“Đừng đùa kiểu đó.” – Lâm Duy lùi nhẹ.

“Tôi không đùa.” – Hắn đáp.

“Em có biết khi em đỏ mặt, má em thơm như thế nào không?”

“Cậu…”

“Hay là khi em vừa tắm xong, tóc còn ẩm, mùi xà phòng vương trên cổ… Tôi mà không kìm, thì đã để lại nhiều hơn một dấu răng hôm qua rồi.”

“Cậu bệnh thật rồi.”

“Ừ. Tôi bệnh. Mà thuốc thì chỉ có em.”

---

Lâm Duy không đáp nữa.

Bên trong cậu là một mớ rối tung: vừa muốn trốn, vừa muốn được giữ lại. Vừa sợ bị yêu, vừa sợ không được yêu.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Còn trong phòng, chỉ còn tiếng tim cậu đập rõ ràng hơn bao giờ hết.

Lâm Duy ngủ rất sâu.

Có thể do trời mưa.

Có thể vì… vòng tay người kia đang giữ lấy eo cậu, ấm áp và dịu đến bất ngờ.

Cậu không biết mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết trong mơ, cậu nằm trên nền nước lạnh, một dòng suối đỏ chảy quanh người — đỏ sẫm, đặc quánh, và mang mùi của máu tươi.

Bên trên, Hàn Minh cúi xuống.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu rất lâu. Rồi — nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm lên cổ cậu.

Không cắn.

Không làm đau.

Chỉ là… một cái liếm nhẹ, như thể nếm thử thứ gì thuộc về mình, rồi cất lại.

Cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng khiến Lâm Duy giật mình tỉnh giấc.

---

Căn phòng tối. Mưa vẫn rơi đều đều ngoài cửa sổ.

Trong tay cậu, hơi lạnh vẫn bao lấy như khi ngủ.

Lâm Duy khẽ động đậy.

Đằng sau, Hàn Minh vẫn ôm cậu. Vẫn không nhúc nhích. Nhưng hơi thở đã gấp hơn.

“…Cậu liếm cổ tôi?” – Giọng cậu lạc đi, khe khẽ.

Một nhịp yên lặng.

Sau đó, hắn khẽ gật.

“Ừ.”

“Cậu điên rồi…”

“Tôi đã bảo. Tôi không nhịn được.”

Cậu quay lại nhìn hắn. Trong bóng tối, mắt hắn phản chiếu ánh sáng mờ của đèn pin xa xa ngoài đường, hiện lên màu đỏ… như máu.

“Cậu hứa là không cắn tôi.”

“Tôi không cắn.” – Hắn thì thầm. – “Tôi chỉ muốn biết… em có vị gì thôi.”

“…”

“Và tôi chắc chắn. Không ai khác được chạm vào em như vậy.”

---

Lâm Duy không nói nữa.

Cậu kéo chăn lên che kín mặt, cố gắng không thở mạnh.

Nhưng tim thì đập loạn.

Cả người nóng bừng lên dù bên cạnh là một kẻ mang máu lạnh.

Một lúc sau, khi cậu tưởng hắn đã ngủ, thì giọng nói lại vang lên — lần này trầm hơn, nhỏ hơn, sát bên tai cậu:

“Nếu em cho phép… tôi sẽ hôn em vào cổ.”

Lâm Duy cắn môi. Tay siết chăn chặt hơn.

Nhưng cuối cùng, cậu không gật, cũng không lắc.

Chỉ khẽ nói:

“…Chỉ lần này thôi.”

---

Một giây sau, một nụ hôn lạnh áp vào cổ cậu. Nhẹ. Mềm. Và dài như thể hắn muốn ghi nhớ hình dạng từng đường gân máu dưới lớp da mỏng.

---

Sáng hôm sau, trời hửng nắng. Mưa đêm đã dứt, cúp điện cũng được khắc phục. Nhưng Lâm Duy vẫn còn nằm im trong chăn, mặt úp vào gối.

Cậu không muốn dậy.

Không muốn đối diện với người đang nằm ngay bên cạnh.

Vì cổ vẫn còn âm ấm, nơi tối qua có một nụ hôn không cắn… mà còn khiến cả người cậu tê rần từng đợt.

Cậu vừa xấu hổ, vừa… muốn nữa.

---

“Em thức rồi.” – Hắn nói trước, vẫn nằm nghiêng quay mặt về phía cậu.

“Không có.” – Cậu lầm bầm, giấu mặt vào gối hơn.

“Vậy ai đỏ mặt vậy?”

“Là cậu đỏ!”

“Tôi không biết đỏ mặt.” – Hắn bật cười, nhấc tay lên – “Muốn xem không?”

Lâm Duy liếc một cái, rồi lại quay mặt đi.

“…Cậu thích trêu tôi lắm nhỉ.”

“Ừ. Vì em dễ đỏ. Dễ run. Dễ mềm lòng.”

“…”

“Và dễ yêu tôi.”

Lâm Duy đạp chăn, bật dậy.

“Cậu—!!!”

Hàn Minh cười lớn lần đầu tiên từ khi cậu quen hắn. Nụ cười đẹp, ngông cuồng, và… chỉ dành cho riêng một người.

---

Lên trường.

Giờ ra chơi, cả lớp kéo nhau ra sân tập thể dục. Lâm Duy đang uống nước thì có ai đó phía sau đụng nhẹ vào lưng cậu. Cậu quay lại — là Hàn Minh.

Không nói gì. Không hỏi gì.

Chỉ là… đưa tay ra.

Lâm Duy nhìn bàn tay ấy, ngón tay dài, thon, lạnh. Cậu biết rõ bàn tay này mạnh thế nào khi ôm mình. Lạnh thế nào khi chạm vào gáy cậu. Và giờ đây, lại dang ra giữa ban ngày — trước ánh mắt của biết bao người.

“…Làm gì?”

“Dắt em đi.”

“Đi đâu?”

“Sang đời tôi.”

“…”

Lâm Duy không kịp phản ứng gì nữa, đã bị hắn nắm lấy tay.

Ngón tay xen vào nhau, siết chặt.

Trước mặt mấy bạn nữ đứng gần đó. Trước ánh mắt vài người trong lớp. Trước cả giáo viên đang đi qua.

Không ai nói gì. Nhưng Lâm Duy biết rõ — bây giờ, không ai còn nghĩ hai người họ chỉ là bạn thân nữa.

---

Tay cậu nóng.

Tay hắn lạnh.

Nhưng khi nắm lại với nhau — không ai muốn buông ra cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play