Trường học mỗi sáng đều náo nhiệt. Tiếng xe đạp cọt kẹt bên ngoài cổng, tiếng giày bata chạy băng qua sân trường, xen lẫn tiếng chuông reng răng rắc như một thói quen chẳng bao giờ đổi.

Lâm Duy ghé sát vào bồn rửa tay cạnh phòng vệ sinh nam, vốc nước lạnh tạt nhẹ lên mặt. Cậu ngáp một cái rõ dài, để mặc vài giọt nước lăn theo cằm rồi thấm xuống cổ áo sơ mi chưa kịp khô sau buổi thể dục sáng.

“Cậu không mang khăn?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh khiến cậu hơi giật mình. Người kia im lặng rút ra một chiếc khăn trắng tinh từ túi áo khoác, giơ ra trước mặt cậu một cách lười biếng.

Lâm Duy mỉm cười: “Sao lúc nào cậu cũng như bà mẹ nhỏ vậy?”

Người kia không đáp, chỉ dùng khăn lau qua gáy cậu, động tác trầm ổn đến mức khiến người khác phải tin rằng hắn đã làm điều đó hàng trăm lần rồi.

Tên hắn là Hàn Minh. Bạn thân của cậu từ năm lớp sáu, và kể từ đó, chẳng ngày nào là không dính lấy nhau. Hàn Minh là kiểu người ai cũng nể: cao ráo, đẹp trai, học giỏi, ít nói. Lạnh như mặt hồ mùa đông, ngoại trừ khi nhìn về phía Lâm Duy — ánh mắt ấy luôn nhu hòa như gió tháng ba.

Thứ tình bạn này từng khiến rất nhiều người hiểu lầm, rồi sau đó là ghen tị.

“Cậu có định ăn sáng không?” Hắn khẽ hỏi.

Lâm Duy cười toe: “Tất nhiên rồi! Tôi đói chết đi được.”

Hàn Minh lặng lẽ đi phía sau, như một cái bóng trung thành. Khi Lâm Duy bước lên bậc thềm, hắn luôn đứng phía dưới, chờ cậu bước xong mới đi theo.

Có lần một bạn nữ cùng lớp từng trêu Lâm Duy: “Ê Duy, cậu nuôi vệ sĩ à? Sao Hàn Minh cứ đi theo như thể ai đụng vào cậu là chết chắc vậy?”

Lâm Duy chỉ cười xòa, đâu biết rằng lời nói vô tình ấy lại gần với sự thật hơn bất cứ điều gì.

---

Giờ học buổi sáng trôi qua trong yên bình. Lâm Duy cặm cụi ghi bài, thỉnh thoảng ngáp vài cái và chống cằm nhìn ra cửa sổ. Hàn Minh ngồi bàn bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua người cậu, chậm rãi như đang đo từng nhịp thở.

Ánh sáng rọi qua cửa sổ tạo thành quầng sáng nhàn nhạt quanh vai Lâm Duy. Cổ áo cậu khẽ mở ra vì cái nút trên cùng chưa gài, để lộ một đoạn xương quai xanh trắng mịn — thứ khiến Hàn Minh phải nghiêng mặt đi.

Mùi hương ấy…

Mỗi lần cậu toát mồ hôi sau giờ thể dục, cơ thể lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt — ngọt ngào, mềm mại, như thể mật ong hòa với máu tươi.

Một loại mùi khiến răng nanh Hàn Minh ngứa ngáy.

Hắn cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt tối đi trong giây lát.

“Tôi mượn bút.”

Lâm Duy chìa tay qua, hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh vừa trải qua một cơn giằng co dữ dội.

Cậu cười, tự nhiên như bao lần: “Cảm ơn cậu nha. Cứ như có Hàn Minh thì chẳng bao giờ phải nhớ mang đồ.”

Hàn Minh không đáp, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Nếu cậu biết hắn đã nhớ cậu từng dùng loại bút đó từ năm lớp tám. Nếu cậu biết hắn đã giữ từng tờ giấy cậu viết nháp rồi quên trên bàn. Nếu cậu biết... mỗi đêm hắn đều phải tắm nước lạnh để xua đi hình bóng cậu ngồi dưới ánh đèn học — với vết mực xanh nhòe nơi ngón tay, và cổ áo rộng lộ xương quai.

Thì liệu cậu có còn cười dễ dàng như vậy không?

Tan học buổi chiều, Lâm Duy bị cô giáo giữ lại để hỗ trợ chuyển đồ từ phòng sinh hoạt về lớp. Đến lúc cậu ra sân thì đã muộn, trời đã xế chiều, vệt nắng đỏ trải dài trên sân trường vắng lặng.

Hàn Minh đứng dựa vào xe đạp chờ sẵn, một tay đút túi quần, tay kia cầm chai nước đã ngưng tụ sương.

“Cậu không về trước à?”

“Tôi nói rồi, cậu đi đâu tôi đi đó.” Hắn đáp, giọng điệu không có chút dao động nào.

Lâm Duy bật cười, lật ngược nắp chai, uống một ngụm rồi ho khù khụ. “Lạnh quá! Cậu để tủ đá à?”

“Cậu không thích?”

“Không không! Tôi thích lắm! Cảm ơn cậu nha~”

Cậu nhe răng cười tít mắt, vô tư như con mèo nhỏ được xoa đầu. Hàn Minh nhìn cậu, ánh mắt dịu đi, nhưng lại bất chợt khựng lại khi thấy trên cổ tay cậu có một vết trầy.

Chỉ là một vết xước nhỏ, có lẽ khiêng hộp gỗ lúc nãy bị cạnh cấn vào. Nhưng với hắn —

Nó là vết cắt gợi cảm nhất hắn từng thấy.

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cậu lại, cúi xuống, dùng khăn giấy chậm rãi lau máu khô quanh vết thương.

Tay cậu mảnh hơn tay hắn rất nhiều. Dưới ánh nắng nhạt, làn da trắng hiện rõ những mạch máu xanh mờ.

Mùi máu… vừa thoát ra đã khiến cổ họng hắn căng lên.

“Á... hơi rát.” Lâm Duy nhăn mặt.

Hắn buông tay, nhanh chóng quay đi, không để cậu nhìn thấy ánh đỏ vừa loé lên trong mắt hắn.

“Cẩn thận hơn đi.” Giọng hắn khàn nhẹ.

“Cậu sao vậy? Mặt đỏ kìa.” Lâm Duy nhìn nghiêng, nghi hoặc.

“Không có gì. Về thôi.”

Trên đường về, hai người vẫn như thường lệ — Lâm Duy ngồi sau xe đạp, Hàn Minh đạp xe chậm rãi, để gió nhẹ thổi qua tóc.

Lâm Duy kể linh tinh về chuyện trong lớp, về nhỏ bạn bên cạnh mượn thước không trả, về việc thầy Toán nhăn mày y chang ông nội khi quên công thức.

Hàn Minh không đáp nhiều, nhưng ánh mắt hắn qua gương chiếu hậu luôn dõi vào mắt cậu.

Trước cổng nhà Lâm Duy, cậu nhảy xuống, cười rạng rỡ: “Cảm ơn tài xế nhé! Mai đón tôi sớm nha~”

Hắn gật đầu. Nhưng khi cậu xoay người bước vào cổng, hắn bất ngờ gọi lại:

“Lâm Duy.”

Cậu quay lại, hơi bất ngờ. “Hả?”

Một khoảng lặng rất dài.

Hắn đứng đó, ánh chiều tà nhuộm một phần khuôn mặt hắn màu cam nhạt. Ánh mắt ấy... chẳng giống bạn thân chút nào.

“Nếu có ai làm cậu bị thương...”

Giọng hắn trầm xuống, mang theo âm cuối kéo dài, như thể gió khẽ rít qua kẽ răng:

“…Tôi sẽ không tha cho họ.”

Lâm Duy ngẩn người một lúc, sau đó cười ha ha: “Nghe như mafia á! Cậu bá đạo vậy từ khi nào thế?”

Hắn không trả lời. Chỉ khi cậu đã vào nhà, cửa đóng lại rồi, hắn mới đưa tay lên che mắt, khẽ khàng nói với chính mình:

“Cậu cũng đừng tự làm mình bị thương nữa... tôi chịu không nổi đâu.”

Trong bóng tối đổ dần xuống con đường, tiếng bước chân hắn vang lên chậm rãi. Rất chậm. Như thể hắn đang kiềm chế bản thân khỏi việc quay lại, đập cửa, và…

…đặt một nụ hôn thật sâu lên cổ cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play