Lâm Duy nghĩ mãi.

Cậu nghĩ từ lúc nằm dài trên giường hôm đó đến tận sáng hôm sau. Nghĩ đến đôi mắt đỏ thoáng qua của Hàn Minh, nghĩ đến lưỡi hắn lướt qua môi mình, đến cái cách hắn bảo: “Tôi chỉ không muốn máu chảy ra.”

Cậu không biết đó có được gọi là hôn không.

Cũng không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế.

Nhưng thứ duy nhất cậu chắc chắn, là không ghét.

Chỉ là... chưa quen.

---

Hôm sau đến lớp, cậu chần chừ khi bước qua cửa. Hàn Minh đã ngồi sẵn, bàn tay đặt trên bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ vào mặt gỗ như đang chờ ai đó.

Ánh mắt hắn vẫn vậy — sâu và yên tĩnh như mặt hồ lúc bình minh, nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy như có lửa đang cháy rất khẽ dưới đáy nước.

“Chào buổi sáng.” Cậu cố gắng cười như thường ngày.

Hắn nhìn cậu một chút, rồi khẽ gật đầu. “Sáng rồi.”

Hai từ đơn giản, nhưng phát ra từ giọng hắn lại khiến gáy Lâm Duy hơi râm ran.

Hắn đưa ra một chai sữa đậu nành.

“Uống đi. Cậu ngủ trễ.”

“Hả? Sao cậu biết?”

“Quầng mắt cậu thâm.”

Lâm Duy bật cười: “Cậu làm như tôi là con gấu trúc ấy.”

Hàn Minh vẫn nhìn cậu. Không cười, không nói thêm — chỉ lẳng lặng ngắm đôi mắt còn ngái ngủ, làn da tái vì thiếu ngủ và đôi môi cậu… vẫn có dấu răng mờ mờ nơi khóe.

---

Buổi học trôi qua như thường lệ, ngoại trừ việc… ánh mắt hắn vẫn dính trên người cậu nhiều hơn mức bình thường.

Lâm Duy cảm nhận được, nhưng không nói gì.

Cậu không né tránh.

Nhưng cũng không dám đối diện.

Trong lòng như có một sợi chỉ mong manh đang kéo căng — chỉ cần một cử động nhẹ là sẽ đứt, hoặc… rối vào nhau mãi mãi.

---

Ra về, trời vẫn còn lất phất mưa. Hàn Minh lại dắt xe tới trước cổng lớp như mọi ngày. Lâm Duy ôm cặp bước tới, nhìn hắn một lúc rồi mới lên tiếng:

“Hôm nay… đèo tôi nha.”

“Ừ.”

Chỉ một chữ, nhưng hắn đã đạp xe chậm hơn.

Gió thổi vào cổ áo cậu. Mùi áo khoác của hắn vẫn còn vương — mùi lạnh lạnh của xà phòng, lẫn chút gì đó quen thuộc mà cậu không thể gọi tên.

“Cậu nè…” Lâm Duy nói sau một hồi yên lặng.

Hàn Minh khẽ "ừ".

“Cái hôm đó… cậu liếm môi tôi, là vì máu thật à?”

Hắn không trả lời ngay. Chỉ đến khi đạp xe qua khúc đường trống, không người, hắn mới chậm rãi nói:

“Tôi không chịu được khi thấy máu cậu.”

Lâm Duy nhíu mày: “Ghê đến vậy hả?”

“Không. Là vì… tôi không chịu được việc máu ấy không thuộc về tôi.”

Cậu ngẩn người.

Lưng cậu lạnh toát.

Câu nói ấy của Hàn Minh như một viên đá rơi vào mặt hồ lòng cậu.

“Tôi không chịu được việc máu ấy không thuộc về tôi.”

Không lớn tiếng, không gằn giọng, nhưng… nặng nề. Như một lời chiếm hữu thốt ra trong vô thức.

Lâm Duy nắm chặt quai cặp, không dám lên tiếng.

Xe vẫn chạy đều, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường ướt vang lên nhè nhẹ. Trời đã bớt mưa, mây xám bắt đầu tan ra, ánh nắng cuối chiều rón rén rơi lên tóc cậu.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng:

“…Ý cậu là gì vậy?”

Hàn Minh không trả lời ngay. Chỉ im lặng rất lâu, lâu đến mức Lâm Duy tưởng hắn sẽ lờ đi. Nhưng rồi —

Giọng hắn khàn nhẹ vang lên sau gáy cậu, ấm đến khó tin:

“Cậu chưa cần hiểu. Nhưng... cậu phải nhớ.”

“Nhớ cái gì?”

“Rằng tôi sẽ không để ai khác nếm máu cậu. Kể cả là một vết trầy nhỏ.”

Giọng hắn lúc đó… như có thứ gì rất hoang dã vừa thoát ra từ bên trong.

---

Lâm Duy im bặt.

Không phải vì sợ.

Mà vì tim cậu, lúc ấy, như bị kéo mạnh về phía sau. Một cú kéo rất ngọt.

Cậu biết Hàn Minh là kiểu người ít nói, không hay đùa, càng không giỏi bày tỏ. Nhưng mỗi khi hắn mở miệng — từng từ, từng câu, đều như có trọng lượng.

Một loại chân thật khiến người ta không dám phủ nhận.

---

Hôm ấy, về đến nhà, cậu đứng trước gương soi rất lâu.

Tay cậu chạm lên môi mình.

Vết xước nhỏ đã lành, nhưng… cậu vẫn có cảm giác nơi ấy như còn vương chút gì ẩm ướt, âm ấm. Như thể chỉ cần nhắm mắt, môi hắn lại sẽ chạm xuống, lưỡi hắn lại lướt qua, mang theo vị máu và thở gấp.

Cậu tự hỏi:

“Nếu hôm đó tôi tỉnh sớm hơn, liệu có đẩy cậu ấy ra không?”

Không có câu trả lời.

Chỉ có một nụ cười ngại ngùng vô thức nở ra trên môi mình.

---

Tối hôm đó, Lâm Duy nhắn cho Hàn Minh:

> “Ê, mai cậu rảnh không?”

Hắn trả lời rất nhanh.

> “Ừ.”

> “Vậy… đi siêu thị với tôi nha? Mẹ tôi bắt mua đồ, lười quá.”

> “Tôi đi.”

> “Cậu chịu khó ghê á. Là tôi chắc không thèm đi chung đâu.”

> “Cậu muốn tôi đi thì tôi đi.”

Cậu nhìn dòng tin nhắn, cắn môi.

Không biết từ khi nào… tim mình lại dễ đập nhanh chỉ vì mấy dòng chữ ngắn ngủi đến vậy.

---

Chiều hôm sau, Lâm Duy mặc áo hoodie trắng, quần jean nhạt và đeo balo nhỏ sau lưng. Cậu đứng trước cổng chờ chưa tới hai phút thì Hàn Minh đã đạp xe tới.

“Cậu tới sớm ghê.”

“Tôi chờ từ nãy.”

“Gì ghê vậy! Tôi chưa ra cổng mà sao cậu biết tôi sắp xuống?”

“Biết.”

Chỉ một từ, không giải thích gì thêm. Lâm Duy phì cười, nhảy lên xe như mọi lần, nhưng lần này… lưng cậu chạm nhẹ vào lưng hắn.

Một khoảng ấm lan qua. Nhỏ thôi. Nhưng hắn đã cảm nhận rõ.

---

Siêu thị chiều thứ bảy khá đông. Lâm Duy loay hoay lựa mấy món đồ trong danh sách mẹ nhắn, còn Hàn Minh đẩy xe phía sau, lặng lẽ đi cùng.

Mỗi khi Lâm Duy thò tay lấy thứ gì trên kệ cao, Hàn Minh sẽ đưa tay giúp. Cậu ngẩng lên nhìn hắn, cười nhẹ:

“Cảm ơn, cao thật tốt ghê.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu lâu hơn một chút. Nhìn từ gáy lên má, rồi từ sống mũi đến môi. Mắt hắn lại thoáng ánh lên sắc đỏ rất nhạt, nhưng tan đi nhanh chóng.

---

Lúc Lâm Duy đang chọn snack, một cậu bạn lạ hoắc tới gần. Cậu ta đeo khẩu trang, cao, mặc hoodie đen. Giọng nói vang lên bên cạnh:

“Bạn học trường X đúng không?”

Lâm Duy giật mình, ngước lên: “Ừ… bạn là?”

“Thấy bạn trong buổi giao lưu CLB hôm bữa. Tôi bên trường Y. Bạn dễ thương ghê.”

Hàn Minh đứng cách vài bước, nghe rõ từng chữ.

Ánh mắt hắn tối lại, tay siết chặt thanh đẩy xe. Trong lồng ngực, có cái gì đó âm ỉ trào lên — không quá dữ dội, nhưng sắc bén và nhọn hoắt.

Người kia lại cười: “Bạn có xài Instagram không?”

Lâm Duy hơi lúng túng. “À… tôi…”

Chưa kịp dứt câu, Hàn Minh đã bước tới, chắn ngang giữa hai người.

Ánh mắt hắn… như có dao.

“Cậu ấy bận.”

Giọng hắn không lớn, nhưng đủ lạnh để người đối diện hơi khựng lại.

“À… ừ. Xin lỗi. Không biết là bạn trai.” Người kia gãi đầu, rút lui ngay lập tức.

Lâm Duy quay sang hắn: “Ê, gì vậy trời…”

Hắn vẫn đứng chắn trước cậu, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, giọng hắn khẽ vang lên, chậm rãi:

“Tôi không thích ai chạm vào cậu, kể cả bằng ánh mắt.”

---

Trên đường về, Lâm Duy cứ im lặng. Cậu không giận, chỉ... không biết nên nói gì.

Cậu không phải người nhạy cảm, nhưng hôm nay thì quá rõ ràng rồi. Ánh mắt của Hàn Minh, giọng nói, dáng đứng che chắn phía trước — đó không phải phản ứng của một người bạn bình thường.

Hàn Minh biết cậu đang nghĩ gì, nhưng hắn không giải thích.

Chỉ đạp xe thật chậm, đến mức cậu gần như nghe thấy nhịp tim cả hai người hòa vào tiếng xích kêu cọt kẹt.

Về đến nhà, cậu không vào ngay.

Đứng ở bậc thềm, quay lại hỏi khẽ:

“Cậu nè… Tại sao cậu lại không muốn ai tiếp cận tôi vậy?”

Hắn chống chân, mắt nhìn thẳng vào cậu. Lâu hơn thường lệ.

Hắn nói rất chậm:

“Vì tôi đã cố kiềm chế rất lâu rồi.”

“Kiềm chế gì?”

“Việc… muốn giữ cậu bên cạnh, không cho ai lại gần.

Việc muốn ôm cậu lại, cắn cậu, liếm máu cậu mỗi lần cậu xước tay, ngã xe hay… chỉ đơn giản là thở cạnh tôi.”

Lâm Duy khựng người. Mặt cậu đỏ bừng lên.

“Cậu… đang đùa à?” Cậu nuốt nước bọt, lùi một bước. “Cậu lại nói mấy thứ kỳ cục đó nữa…”

“Không đùa.”

Giọng hắn không lớn, nhưng chắc nịch.

“Tôi không đùa. Không từ ngày đầu tiên tôi nhận ra cậu là ánh sáng duy nhất trong cái thế giới vốn không dành cho tôi.”

Cậu lặng người.

Tối đó, Lâm Duy nằm dài trên giường, không ngủ được.

Bên tai cứ văng vẳng giọng Hàn Minh.

Từng chữ, từng hơi thở… kéo theo cảm giác nóng bừng dưới da.

Cậu không biết mình đang sợ… hay đang chờ đợi gì.

Chỉ biết, tim cậu đã đập sai nhịp mất rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play