Hôm nay là một ngày nắng gắt.

Cả trường chìm trong không khí oi ả đến mức chỉ muốn úp mặt xuống bàn và ngủ quên cho đến hết tiết cuối. Cái quạt trần trên trần lớp quay mệt mỏi, như thể nó cũng đang thoi thóp thở chung với lũ học sinh dưới kia.

Lâm Duy nằm dài trên bàn, má áp vào cánh tay. Nắng hắt qua cửa sổ chiếu một vệt sáng lên sống mũi cậu, khiến mồ hôi rịn nhẹ quanh thái dương.

Hàn Minh ngồi phía sau, ánh mắt chẳng rời cậu lấy một giây.

Tiếng giảng bài loáng thoáng ngoài tai. Tiếng bút viết sột soạt vang đều trong lớp. Nhưng với hắn, tất cả đều như thể tan đi — chỉ còn lại cái bóng người nhỏ kia, đang vô tư thở chậm rãi giữa trưa hè.

Lâm Duy mặc đồng phục học sinh — áo sơ mi trắng và quần xanh nhạt. Cậu lúc nào cũng xắn tay áo lên cao, để lộ cổ tay gầy và làn da trắng đến gần như trong suốt. Mỗi khi máu dồn lên vì nắng nóng, những mạch máu mờ mờ hiện rõ dưới lớp da, như những dòng mực xanh được vẽ tinh tế.

Và hắn — một lần nữa — phải quay mặt đi.

Đôi răng nanh ẩn dưới lợi như thể bị đánh thức. Chúng rít lên khe khẽ trong lòng hắn, đòi được chạm vào làn da ấy, được cắn, được nếm… dù chỉ một giọt.

Đã bao lần hắn mơ thấy mình ghé sát tai cậu thì thầm điều gì đó, rồi nhân lúc cậu ngơ ngác chưa kịp phản ứng, liền ghì cổ cậu xuống, cắn nhẹ vào nơi mạch đập — và nuốt trọn tiếng rên nhỏ bé lọt ra từ cổ họng.

Không phải vì đói máu.

Mà là vì hắn… yêu.

---

Cả lớp đang chợp mắt trong giờ nghỉ giữa tiết.

Lâm Duy vẫn gục đầu ngủ. Cậu mơ màng xoay người, để mặt hướng về phía cửa sổ, vô tình để lộ ra một phần cổ, nơi cổ áo hơi trễ xuống vì nắng nóng.

Hàn Minh đứng dậy, bước lại gần cậu.

Không một tiếng động. Không ai phát hiện.

Hắn cúi xuống, đưa tay gạt một sợi tóc vương trên trán Lâm Duy. Cái chạm khẽ nhẹ như gió, như không thật, như thể hắn sợ cậu sẽ tỉnh giấc vì xúc cảm nhạy bén.

Cậu ngủ yên, hàng mi khẽ run dưới nắng.

Ở cổ cậu có một vết muỗi đốt nhỏ — tròn tròn, đỏ nhẹ. Hắn cúi thấp hơn chút nữa, gần như nghe rõ nhịp đập máu chạy trong động mạch.

Đến mức... lưỡi hắn khẽ động.

Chỉ một chút thôi.

Chỉ một cái liếm nhẹ…

Chỉ là... nếm thử xem máu cậu có còn ngọt như lần trước nữa không…

…Chỉ là nếm thử, không phải cắn.

Đầu lưỡi hắn khẽ lướt qua da cậu. Vết muỗi cắn rất nhỏ, nhưng ngọt đến mức khiến hắn như chết lặng.

Vị máu ấy, thật sự không giống bất kỳ ai.

Không nồng, không tanh — mà dịu nhẹ, mang theo một hương thơm rất mềm… như mùi nắng đầu mùa vương trên cổ áo trắng, như vị bánh quy sữa cậu hay lén ăn trong lớp.

Chỉ là một cái liếm thoáng qua.

Nhưng Hàn Minh suýt nữa đã mất kiểm soát.

---

Ngay giây sau đó, Lâm Duy khẽ động đậy.

Cậu hơi xoay người, mi mắt run lên, môi lẩm bẩm vài âm không rõ ràng. Hàn Minh lùi vội ra sau nửa bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt đang ngái ngủ ấy.

Cậu không phát hiện gì.

Chỉ dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, lưng vẫn còn còng, tay quệt ngang miệng như mèo con tỉnh giấc.

“Ưm… hết giờ rồi à?” Cậu mơ màng quay lại, vừa ngáp vừa nhìn hắn.

Hàn Minh thu tay lại, nhét vội khăn tay vào túi, gật nhẹ: “Ừ.”

“Cậu không ngủ sao?”

“Không buồn ngủ.” Hắn nói, mắt vẫn chưa rời khỏi nơi cổ cậu. Dù ánh sáng đã dịch chuyển, hắn vẫn thấy dấu đỏ kia — nơi hắn vừa liếm — lấp lánh như viên ruby bé xíu.

“Ờ, tôi thì muốn ngủ luôn đến hết ngày mai.” Lâm Duy lười biếng tựa vào bàn, cổ hơi ngửa ra, không biết hành động đó đẹp chết người cỡ nào dưới mắt hắn.

Mồ hôi rịn nhẹ nơi hõm cổ.

Máu thì vẫn lưu thông bên dưới lớp da mỏng.

Hàn Minh nắm chặt tay, cắn chặt răng. Hắn không thể tiếp tục như vậy nữa… nhưng cũng không thể rời xa.

---

Tan học, trời vừa đổ mưa.

Lâm Duy quên mang áo mưa, hai người đành đứng trú dưới mái hiên căng-tin trường. Mưa rơi thành từng vệt dài, gió thổi hất hơi nước ướt đẫm chân quần.

“Tôi ghét mưa lắm.” Cậu lầm bầm.

“Tôi biết.” Hắn đáp ngay.

“Ghét vì ướt, hay ghét vì lạnh?” Hắn hỏi tiếp, mắt vẫn nhìn mưa.

“Cả hai. Với lại… tôi ghét phải đứng yên. Tôi thích nắng cơ.” Cậu cười, ngẩng mặt lên. “Nắng giống tôi mà.”

Hắn quay sang nhìn cậu — ánh mắt ấy, trong khoảnh khắc, mềm đến mức như tan vào mưa.

“Ừ.” Hắn khẽ nói. “Cậu là nắng.”

---

Lâm Duy rùng mình một cái. “Lạnh quá… Ê cậu có đem áo khoác không?”

Hắn không nói gì, chỉ đưa áo khoác của mình cho cậu mặc. Áo to, che kín cả người cậu. Tay áo dài trùm cả ngón tay.

Lâm Duy cười khúc khích: “Như cosplay gấu vậy á!”

Hắn nhìn cậu cười, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng đang chao đảo từng đợt — vì cái mùi đó lại dâng lên:

Mùi máu. Mùi ấm. Mùi của cậu.

Trộn với mùi mưa.

Thơm đến muốn cắn.

Lâm Duy đang nghịch lon nước ngọt. Cậu nghiêng lon, lắc lắc rồi bật nắp — phụt! một dòng nước bắn mạnh, va vào cằm cậu khiến cậu giật mình, lon rơi xuống nền gạch.

“Ai da…” Cậu đưa tay lên quệt cằm, bĩu môi.

Một vết xước nhỏ ngay khóe môi.

Có thể là do móng tay cào trúng khi quệt quá mạnh, hoặc cạnh lon cứa phải — nhưng dù là gì, một giọt máu nhỏ đã trồi lên, đỏ hồng lấp lánh dưới ánh đèn.

“Cậu bị thương rồi.”

Giọng Hàn Minh trầm hơn hẳn.

Lâm Duy đưa lưỡi ra liếm nhưng với không tới, bèn cười ngượng: “Chắc không sao đâu. Mai lành ấy mà.”

Cậu hoàn toàn không nhận ra... đôi mắt kia đã tối sầm lại.

Hàn Minh không lên tiếng. Hắn bước đến, đứng rất gần. Rất, rất gần.

“Để tôi.”

“…Hở?”

Lâm Duy còn chưa kịp phản ứng, thì tay Hàn Minh đã chạm nhẹ vào cằm cậu, nâng lên.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một hơi thở.

Mùi mưa nhạt dần. Mùi máu rõ hơn.

Hàn Minh cúi xuống, chậm rãi, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh từng nhịp…

Và rồi, hắn liếm.

---

Đầu lưỡi mát lạnh khẽ lướt qua vết thương nhỏ ở môi dưới.

Không mạnh. Không vội. Mà… dịu dàng đến mức khiến toàn thân Lâm Duy tê rần.

Mắt cậu mở to, cứng đờ. Hơi thở nghẹn lại, không nói được lời nào.

Khoảnh khắc ấy — không khí dường như đặc quánh lại.

Cậu không hiểu.

Tại sao cậu lại không đẩy hắn ra?

Tại sao… trái tim lại đập nhanh như thế?

Cậu chỉ biết, nơi bị hắn liếm… như bị điện giật. Nóng, mềm, ẩm và kỳ lạ đến choáng váng.

---

Một giây sau, Hàn Minh rút lui.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn còn đỏ âm ỉ.

“Xin lỗi.” Hắn nói khẽ.

“Cậu… vừa làm gì vậy?” Giọng Lâm Duy run run.

“Cậu bị máu. Tôi chỉ… không muốn nó chảy ra.”

Câu trả lời nghe vô lý đến kỳ quặc. Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Duy không hỏi lại nữa.

Cậu chỉ… cụp mắt. Và im lặng.

Còn Hàn Minh, hắn quay mặt đi — không để cậu nhìn thấy biểu cảm mà hắn đã giấu suốt bao năm.

Một nụ cười nhạt, pha chút đắc ý... và tội lỗi.

___

Trên đường về, Lâm Duy ngồi sau xe đạp, im lặng hơn mọi hôm.

Cậu tự nhủ: “Chắc tại trời lạnh…”

“Chắc tại đó chỉ là phản xạ tự nhiên…”

“Chắc… không có gì đâu…”

Nhưng tim cậu vẫn cứ đập nhanh. Và môi… vẫn còn ẩm ướt, như thể vị lưỡi kia còn lưu lại.

Hàn Minh không nói một lời.

Hắn đạp xe như cái máy, nhưng trong lòng, máu đã bắt đầu sôi.

Cái vị đó…

Không giống bất kỳ thứ gì hắn từng nếm trong đời.

Đó không phải chỉ là máu.

Đó là tình yêu bị giấu trong bản năng. Là sự khao khát bị dồn ép suốt bao năm. Là lần đầu tiên hắn được chạm vào thứ hắn đã thèm thuồng từng đêm — mà không phải trong mơ.

---

Tối hôm đó, Hàn Minh đứng trước gương.

Hắn mở cúc áo, để lộ da cổ trắng gần như tái. Mắt hắn vẫn mang màu nâu đậm, nhưng nếu nhìn kỹ… giữa con ngươi có một quầng đỏ đang chậm rãi lan rộng.

Hắn đưa tay lên ngực, nơi trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Hơi thở trở nên bất ổn.

Tóc gáy dựng lên.

Toàn thân... run lên từng cơn.

Không phải vì lạnh. Mà là vì cậu.

Lâm Duy.

---

Chỉ một chút máu thôi.

Chỉ một lần liếm môi thôi.

Mà như kích hoạt bản năng ma cà rồng trong hắn trỗi dậy hoàn toàn.

Cậu…

Là kẹo ngọt bị thả vào miệng kẻ đã nhịn ăn suốt mười mấy năm.

Cậu…

Là vệt ánh sáng duy nhất trong cơn đói tối tăm.

Nếu hắn nếm thêm lần nữa…

Hắn không chắc mình còn đủ lý trí để dừng lại.

---

Ngoài cửa sổ, trăng tròn vắt qua đỉnh cây. Ánh sáng lạnh chiếu lên mặt hắn, soi rõ từng đường gân đang căng lên trên cổ.

Hàn Minh cười nhạt, cười như một kẻ điên đang tự giam mình trong ngục tù đầy hương mật.

Hắn cắn chặt răng, nhìn vào mắt mình trong gương.

“Tôi đã nếm rồi…”

“Cậu nghĩ tôi còn quay lại làm bạn được sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play