Diệp thống lĩnh đi dưới mái hiên tối tăm, tiếng bước chân nặng nề vọng lại trong cung điện yên tĩnh, sinh ra tiếng vang vang vọng như hồi âm. Người tùy tùng đi cạnh ông ta nói chuyện rất nhỏ, âm thanh bị tiếng bước chân che mất quá nửa, nghe không rõ ràng:

“Thống lĩnh đại nhân, sao không giết hắn luôn đi, mang đầu hắn về gặp Kỳ Vương chẳng phải càng có công?”

Diệp thống lĩnh cười nhạt: “Ngươi biết gì chứ, nếu giết hắn rồi thì Kỳ Vương lại muốn giết ta.”

Tùy tùng nghe vậy như lọt vào trong sương mù.

“Sao có thể? Kỳ Vương không phải một lòng muốn hắn chết à?”

Diệp thống lĩnh không muốn giải thích thêm, xoay người bước xuống bậc thang, băng qua quảng trường trống trải, một đường tiến về phía hậu điện, đi lòng vòng một hồi mới đến cửa địa lao rồi cúi người đi vào.

Trang Hành lặng lẽ bám theo cả quãng đường, cuối cùng thật sự không thể tiếp tục đi sâu nên đành phải dừng lại trên ngọn cây gần đó. Lúc này bụng đói réo lên ầm ầm, cũng không ngăn nổi sự vui mừng và phấn khích trong lòng cậu:

“Tuyệt vời quá đi mất! Tuy nghe không rõ lắm, nhưng tôi nghe hiểu được đó nha! Cậu cũng nghe hiểu đúng không?”

AI cũng hưng phấn không kém: [ Nghe hiểu! Nghe hiểu! cậu nghe hiểu được thì tui cũng nghe hiểu được! ]

Trang Hành nói: “Họ vừa rồi là đang nói tiểu đệ phải không? Cái người đi đầu kia nói không thể giết, bảo giết rồi thì Kỳ Vương sẽ đòi mạng. Chuyện này rõ ràng có liên quan đến Kỳ Vương, đúng là vai chính có khác, cách xa ngàn dặm vẫn có cảm giác tồn tại! Hay là chúng ta thử phân tích xem có ẩn ý gì không?”

AI ngẫm nghĩ một chút: [ Không thể giết… chắc là Kỳ Vương tiếc không nỡ giết? ]

Trang Hành gật đầu rồi cân nhắc: “Tiểu lão đệ là bị Quốc Sư kéo đi để hầu hạ hoàng đế, chuyện này vốn không phải đại sự nên lẽ ra chẳng liên quan gì đến Kỳ Vương. Nhưng hiện tại Kỳ Vương lại rùm beng lên muốn bắt cậu ấy, còn dặn không được làm hại tới tính mạng… Tôi có cảm giác khả năng cao là Kỳ Vương có ý gì đó với tiểu đệ, kết quả bị hoàng đế nửa đường cướp mất, nên mới tức giận như vậy!”

AI: [ Đúng đúng đúng! Tui cũng cảm thấy vậy, có điều trong nguyên tác không nói Kỳ Vương thích nam đâu nha, đây là vô CP văn, nghe nói là do một nam tác giả viết đó. ]

Trang Hành ngửa đầu nhìn trời: “Bây giờ tác giả nam viết mờ ám cũng đâu thiếu. Lại còn đăng trên Tấn Giang, ai mà biết tác giả có âm thầm cài hint gì không, tôi lúc trước có khi bị mù không thấy đó thôi.”

Nghĩ lại mà hối hận đứt ruột, sớm biết sẽ xuyên vào bộ truyện này thì lúc đọc cậu đã nghiêm túc không sót chữ nào. Khổ nỗi lúc đó chỉ xem giết thời gian, ngại truyện nhiều chỗ bị “làm loãng”, toàn lướt đại mà chẳng thèm đọc kỹ! Ví như hoàng đế bên cạnh có bao nhiêu sủng thần, có ai miêu tả giống tiểu đệ hay không…

Trong lúc Trang Hành đang tiếc hận đấm ngực giậm chân bên ngoài địa lao, thì Diệp thống lĩnh đã đi đến chỗ sâu nhất. Hắn nhìn thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngồi dưới đất, phất tay với tùy tùng:

“Ngươi ra ngoài đợi.”

Tùy tùng vâng một tiếng, quay người rời khỏi.

Thiếu niên mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp thống lĩnh, chỉ dừng một cái chớp mắt liền dời đi, hoàn toàn không có ý định phản ứng gì hay thậm chí còn chẳng biểu lộ chút thất vọng hay phẫn nộ vì bị phản bội.

Diệp thống lĩnh thấy vậy trong lòng hơi bức bối, chủ động mở miệng: “Bệ hạ không có gì muốn nói sao?”

Thiếu niên cười lạnh: “Không có. Nghẹn chết ông đi.”

“Ngươi ——” Diệp thống lĩnh tức đến mặt mày vặn vẹo, vung tay tát một cái vào cửa lao, rung đến xiềng xích cũng va vào nhau “rầm rầm” chấn động. Hắn trừng mắt nhìn thiếu niên, nghiến răng nói:

“Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à? Ngươi chẳng qua là con rối trong tay Quốc Sư, thiên hạ ai cũng coi thường ngươi, đến cả Đái hầu còn hơn ngươi một bậc! Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!”

Thiếu niên chẳng buồn đáp lại, nét mặt lãnh đạm không gợn sóng.

Diệp thống lĩnh hít sâu một hơi, thu tay về sau lưng:

“Nghe nói Tư Khuyển là người hầu mẹ ruột ngươi để lại, đối với ngươi có ý nghĩa rất lớn đúng không? Giờ hắn đang bị tra tấn, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn hắn sống không bằng chết sao?”

Người bên thiếu niên tên là Tư Ô, mà Diệp thống lĩnh lại gọi là “Tư Khuyển”, rõ ràng mang ý miệt thị. Thiếu niên nghe xong vẫn chẳng nhíu mày lấy một cái. Tư Ô đúng là không bị giam chung với hắn, nhưng hắn không tin Diệp thống lĩnh dám thật sự động đến Tư Ô. Ngay cả Quốc Sư trước đây còn phải nương tay, Diệp thống lĩnh là một tên phản thần bị kiểm soát nên dám chọc giận hắn thật chắc?

Diệp thống lĩnh thấy hắn vẫn không lay động, giọng càng thêm lạnh: “Cho ngươi thêm một cơ hội, ám lệnh rốt cuộc ở đâu? Nếu ngươi không nói thì Tư Khuyển có thể sẽ bị đem ra ngoài hoang cho chó ăn đó!”

Lúc này thiếu niên cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt toàn là khinh thường, bình thản đáp:

“Ông không biết à? Bị Quốc Sư lấy đi rồi.”

Sắc mặt Diệp thống lĩnh lập tức thay đổi hoàn toàn.

Mười lăm phút sau, Diệp thống lĩnh giận dữ rời khỏi địa lao, mặt mày tối sầm, tùy tùng đi phía sau sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ vội vàng rảo bước theo sau. Diệp thống lĩnh đột ngột dừng chân rồi lạnh lùng nói:

“Kỳ Vương muốn người còn sống, nhưng không nói là phải toàn vẹn. Trên đường bị va chạm hoặc bị sói cắn rụng một cánh tay cũng không phải lỗi gì, hiểu chưa?”

Tùy tùng lập tức lĩnh hội ý tứ: “Hiểu rồi. Chuyến này đường xa đến Nam Hoang, xảy ra chút sơ suất cũng là chuyện bình thường.”

Diệp thống lĩnh hài lòng gật đầu, dấn bước rời đi dưới màn đêm.

Trang Hành trốn trong góc nghe xong, sợ đến mức run cả lông: “Hắn nói gì vậy? Tính ra tay hả?”

AI: [ Ờm… nghe giống như là đúng rồi đó.]

Trang Hành tức đến phập phồng ngực, nhưng nghĩ nghĩ rồi ép bản thân bình tĩnh lại.

“Không sao không sao, ra tay trên đường vẫn còn dễ xử lý hơn là trong ngục. Trong ngục tôi vào không được, chứ trên đường thì… hừ, bổn hạc đại gia vẫn còn có thể chiến một trận!”

AI tốt bụng nhắc nhở: [ Cậu nên có cái nhìn tỉnh táo và chính xác về sức chiến đấu của bản thân. ]

Trang Hành tức tối bay vút lên trời:

“Tôi còn có một đám huynh đệ hạc đó! Cùng lắm thì đi gọi tụi nó giúp. Bọn kia chắc cũng chưa kịp ra tay nhanh như vậy đâu, viện binh của tôi vẫn còn kịp!”

AI nói: [ Cậu vẫn nên đi kiếm gì lấp bụng trước đã, không có sức thì bay kiểu gì. ]

Trang Hành thấy cũng có lý, nhưng tiếc là giờ đã khuya, trong hoàng cung còn có ánh đèn để phân biệt phương hướng, nhưng ra ngoài cung rồi thì tối thui như mực mà chẳng có đèn gì cả, cậu mà đi ra ngoài thành thì kiểu gì cũng như người mù giữa đêm. Tìm đồ ăn còn khó hơn lên trời!

Trang Hành thở dài thườn thượt, mặt mày khổ sở: “Giá như có tiền thì tốt biết mấy… Hạc gia bây giờ biết nói rồi, có thể đi mua đồ ăn nữa.”

AI nói: [ Cậui có tiền mà! Lần trước livestream có người donate đó! Để tui xem lại… có ba cái địa lôi! Oa, ngươi có 300 đồng Tấn Giang tệ luôn đó nha! ]

Trang Hành vừa định phun câu: “Tấn Giang tệ thì có tác dụng gì,” thì nghe AI nói tiếp: [ Có thể rút tiền! 300 Tấn Giang tệ đổi được ba đồng Đại Chân triều, tức là ba đồng tiền thiệt đó! ]

Trang Hành “bụp” một tiếng té ngửa xuống đống rơm sau nhà dân nào đó, kích động rút mặt ra khỏi rơm rạ:

“Cậu nói gì? Còn có thể rút tiền? Aaaaaa tôi vậy mà là người có tận ba đồng tiền! Tôi giàu rồi!”

AI cùng hò reo với cậu: [ Đúng vậy! cậu có ba đồng tiền đó! Cậu giàu lắm luôn á! ]

Trang Hành vội vàng ngồi bật dậy: “Mau mau mau! Rút tiền kiểu gì! Đưa tiền cho tôi mau!”

AI đáp: [ Để tui thao tác cho! ]

Rất nhanh, ba đồng tiền đồng từ trên trời rơi xuống, rơi trên nền đất phát ra tiếng trầm trầm. Nhà này nhìn là biết nghèo, mặt đất còn không có lát gạch, nên đồng tiền rơi xuống nghe không vang mấy. Trang Hành hơi tiếc nuối, không cảm nhận được cái cảm giác “người giàu nện tiền”, nhưng vẫn hí hửng ngậm lấy tiền:

“Đi, đi xem nhà này có gì ăn không. Giờ giá cả chắc rẻ, ba đồng tiền chắc mua được bữa cơm ha?”

AI nói: [ Không quá đâu! Một bữa là dư luôn ấy! ]

Nói đến đây AI bỗng nhiên giật mình:

[ Ấy chết! Quên mất, cậu không cần mua đâu! Cậu đã lên cấp rồi, có quà mừng thăng cấp, trong đó toàn là nguyên liệu nấu ăn! ]

Trang Hành: !!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play