Trang Hành ra dáng thì ra dáng thật đấy, nhưng bản chất vẫn là tay mơ, đánh lẻ thì còn tung được vài cú đấm đá qua lại, chứ ở chỗ này bị đám người tay cầm binh khí, lại được huấn luyện bài bản vây quanh thì thật sự không có cửa.
Diệp thống lĩnh vừa ra lệnh, binh sĩ bốn phía đã giơ đao kiếm sáng loáng xông lên. Trang Hành hoảng loạn trong tích tắc, chỉ biết bay lên trời, loạn xạ đập cánh tán loạn tứ phía.
Bị cậu vồ trúng nên vài người phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng lấy một địch nhiều thì vẫn hoàn toàn không có lợi thế. Chẳng bao lâu sau thì đao quang kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng chém tới.
Trang Hành sợ đến mức đầu óc “ong ong” vang lên, gào rú thảm thiết. Cùng lúc đó, thiếu niên đã nhanh như chớp cướp được một thanh kiếm trong tay lính, trở tay đâm vào ngực một người, chân đá văng kẻ vừa đánh tới Trang Hành rồi cướp thêm một cây đao, quét ngang một cú, máu văng khắp nơi.
Thiếu niên bật người mạnh mẽ, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Tuy lấy một chọi nhiều nhưng không hề rơi vào thế yếu.
Diệp thống lĩnh đứng trên bậc thềm trừng mắt kinh ngạc, dường như không hề ngờ rằng dưới tình huống bị áp chế thiếu niên vẫn dám ra tay, hơn nữa còn có thân thủ như vậy. Nhưng hắn ta chỉ sững người một thoáng, thì người trung niên bị hắn ta bắt cóc đã ra tay và thành công thoát khỏi sự khống chế, lao xuống bậc thang hội hợp cùng thiếu niên.
Diệp thống lĩnh biến sắc, lập tức huýt vang một tiếng kèn báo động. Từ bốn phía đại điện, một vòng lính nữa ùn ùn kéo ra và bao vây bọn họ kín mít. Lúc này nhân số đông đến mức ngay cả thiếu niên cũng phải sững sờ, trong số lính còn có một bộ phận cầm cung tiễn trong tay.
Trang Hành đã hoàn toàn đơ người. Trong đầu hệ thống hình như đang nói gì đó rất kích động, nhưng cậu chẳng nghe rõ được gì cả, chỉ thấy bọn lính đang giương cung nhắm vào mình, mũi tên lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Thiếu niên bỗng xoay người ôm lấy cậu, dùng sức ném mạnh lên trời.
“Chạy mau!”
Trang Hành không hiểu sao lại nghe ra được hắn nói gì, bản năng giương cánh, mắt thấy bọn lính vẫn nhắm tên về phía mình làm cậu sợ đến mức gào khóc như quỷ, cánh đập mạnh “phành phạch”, cả người như được gắn thuốc nổ đẩy bốc lên trời, chỉ trong chớp mắt đã bay vút khỏi tầm mắt, vừa kêu vừa lao vút ra ngoài không trung.
Một tiếng hét vang vọng tận chân trời, toàn bộ đại điện rơi vào một trận tĩnh lặng quỷ dị. Trong bầu không khí im lìm ấy thì người trung niên ngây ngẩn nhìn thiếu niên, thiếu niên vẻ mặt cũng cổ quái, binh sĩ vây quanh thì trông đều hoảng loạn mà liếc nhau nhìn rồi lại quay sang nhìn Diệp thống lĩnh.
Diệp thống lĩnh: “……”
Hắn ta ngước đầu nhìn trời, nghi ngờ bản thân vừa gặp ảo giác.
Không biết là ai tay run một cái, thanh đao trong tay “keng” một tiếng rơi xuống nền đá xanh, âm thanh vang vọng rõ mồn một trong không khí yên tĩnh làm không ít người đang ngây ra lập tức giật mình hoàn hồn.
Thiếu niên khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu cười lạnh một tiếng:
“Các ngươi dám bao vây đương kim thiên tử trong đại điện, ai cho các ngươi lá gan đó? Chẳng lẽ các ngươi không biết là cung điện này đã năm trăm năm, toàn bộ tổ tiên vong linh của Đại Chân vương triều đều ngự ở đây sao?”
Câu nói như có như không ấy khiến người nghe lạnh sống lưng, da đầu tê rần. Mà thiếu niên lại cố tình gia tăng ám chỉ tâm lý khiến đám lính bắt đầu chột dạ, không ít người rụt cổ lại, nhìn quanh bốn phía sợ có tổ tiên nào của hoàng thất từ đâu hiện ra bóp chết mình.
Thiếu niên tiếp lời bằng giọng điệu thản nhiên: “Tuy nói đã dời đô nhưng các tổ tiên vẫn lưu luyến nơi cũ, không muốn rời đi. Hơn nữa là nơi đây hiện tại ít người, cũng tiện cho họ an cư.”
Người cổ kính quỷ thần, lúc này đừng nói là lính bình thường mà ngay cả Diệp thống lĩnh cũng tự nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn ta nghiến răng chịu đựng nỗi sợ, trầm giọng quát lớn:
“Đừng nghe hắn nói nhảm! Còn không mau bắt hắn lại!”
Khoảng cách xa nên thiếu niên cũng không tiếp tục kháng cự vô ích, buông vũ khí trong tay, mặc người trói tay hắn ra sau lưng.
Cùng lúc đó, Trang Hành đã bay một mạch ra khỏi thành, xa tới hơn mười dặm, đợi đến khi kiệt sức hạ xuống nghỉ ngơi mới dần hoàn hồn lại.
Cậu đứng trên triền núi hoang mà quay đầu nhìn thành trì phía xa, bỗng nhiên giương cánh đập liên tục lên đầu “bạch bạch”.
AI lên tiếng ngăn lại: [ Chủ nhân ơi, đừng tự hành hạ nữa, yếu thì đâu phải lỗi của cậu. ]
Trang Hành ôm đầu bằng cánh, giọng đầy thống khổ: “Sao tôi lại thế này! Sao có thể bỏ lại tiểu đệ mà tự chạy trốn chứ! Quá là không nghĩa khí! Hắn còn vì cứu tôi mà giết hai người đó!”
AI nói: [ Nhưng mà cậu có đánh nổi đâu, không chạy thì cũng chết. ]
Trang Hành dừng lại, buông cánh xuống.
“Không được! Tôi phải quay lại cứu hắn! Hắn là người Quốc Sư chọn để hầu hạ hoàng đế nên đám người kia chắc không dám giết hắn đâu, chắc vẫn còn cứu được. Tôi sẽ lén quay lại xem tình hình rồi tính cách giải cứu!”
Nói là làm, cậu vỗ cánh bay thẳng về phía Phế Đô.
Có cánh vẫn là lợi thế thật sự, vừa bay vừa nhìn rõ toàn cảnh bên dưới, từng ngóc ngách đều không lọt khỏi mắt.
Cậu lượn một vòng quanh hoàng cung, phát hiện cửa đại điện đã không còn ai, không rõ trong tối có bao nhiêu lính ẩn nấp nhưng ít nhất hiện tại trông cũng yên ổn. Trang Hành thở phào nhẹ nhõm.
“Hẳn là chưa bị giết, chắc bị giam ở đâu đó.”
Bay lượn lâu đến mức trời bắt đầu tối, trong hoàng cung chỉ còn lác đác vài nơi sáng đèn dầu. Trang Hành men theo ánh trăng mờ nhạt bay về phía nơi có nhiều đèn mà tìm chỗ trốn kỹ.
Không bao lâu sau thì tiếng bước chân vang lên, vài cung nhân bưng mâm thức ăn đi qua hành lang. Mùi đồ ăn thơm nức bay ra khiến Trang Hành thấy bụng réo ùng ục, than thở:
“Tôi nhịn đói cả ngày rồi……”
“Ai!” Một cung nhân chưa đi được bao xa thì đột ngột dừng bước. Người đi trước dẫn đèn lồng bước nhanh xuống bậc thang, đồng thời rút kiếm bên hông ra, cảnh giác đi về phía Trang Hành đang nấp.
Trang Hành giật bắn người, ngay lúc người kia sắp phát hiện ra cậu thì cậu vội vùng cánh bay vọt lên trời, vẫn chưa hết hoảng sợ.
“Gì vậy trời! Có người ở bên cạnh tôi sao? Sao kẻ đó đột nhiên chạy đến đây!”
AI đáp: [ Vì kẻ đó nghe thấy tiếng cậu nói mà. ]
Trang Hành suýt chút nữa té lộn từ trên trời xuống, vội bay đến nóc một căn nhà gần đó, hổn hển thở dốc rồi vội bịt miệng lại:
“Tôi vừa nãy nói chuyện à? Giọng tôi bị người nghe thấy?”
AI hưng phấn đáp: [ Đúng rồi! Cậu đến giờ còn chưa biết mình có thể nói à? Tui nói rồi mà, cậu đạt đủ 100 điểm tích lũy rồi chủ nhân ơi! ]
Trang Hành kinh ngạc mừng rỡ: “Má ơi chuyện khi nào vậy! Tích điểm sao tự nhiên lại tăng vọt thế!”
AI nói: [ Dạo gần đây cậu không livestream nên chắc có người chia sẻ video của cậu rồi có người dùng mới vào xem phát lại. ]
Trang Hành bị niềm vui bất ngờ làm cho choáng váng.
AI nói tiếp: [ Lúc cậu bị vây công là tích điểm chạm mốc đó! Nghĩ lại cũng hợp lý, lúc ấy cậu sợ hồn bay phách lạc nên chắc chẳng nghe được tui nói gì luôn. ]
Trang Hành không còn để ý xấu hổ gì nữa, giờ cậu đã nghe hiểu được tiếng địa phương nên tự nhiên cảm thấy trong lòng vững hơn không ít.
Cậu lập tức vỗ cánh quay lại hoàng cung, tìm đến khu vực sáng đèn, tìm mãi cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Diệp thống lĩnh ở cửa một tòa đại điện.