Đây là một bãi bùn.

Không khí nơi này trong lành, phong cảnh đẹp như tranh, cỏ lau nghiêng mình đón gió đung đưa nhè nhẹ, mấy chục con hạc trắng dáng vẻ tao nhã chậm rãi bước đi bên bờ nước. Con thì cúi đầu tìm ăn, con thì vươn cổ hót vang, con thì sánh vai khiêu vũ, con thì tung cánh bay cao... Quả thật là tiên cảnh giữa nhân gian.

Trang Hành đứng giữa rừng cỏ lau, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh mây trắng còn đẹp hơn cả tranh vẽ, không kìm được mà phát ra tiếng cảm thán vang vọng chín tầng mây:

“ko—lo—lo——”

[ phụt —— ha ha ha ha ha ha ha ha —— ]

Từ sau khi tỉnh lại thì trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một hệ thống AI kỳ lạ, lúc này đang cười như điên không thể dừng lại, cười xong mới vội vàng xin lỗi:

[ Xin lỗi xin lỗi, tui không cố ý cười cậu đâu mà. ]

Trang Hành: “…...”

AI chỉnh lại giọng điệu: [ Tui vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của cậu, nhưng chuyện này chỉ là tạm thời thôi. Tục ngữ nói "trong họa có phúc", cậu đã bị trói định với hệ thống livestream ẩm thực của Đại Tấn Giang, vậy thì phía sau nhất định sẽ có những ngày tươi đẹp đang chờ đợi! Chỉ cần cậu chịu khó làm vài buổi livestream nấu ăn thì điểm Tấn Giang và tiền tích lũy sẽ rơi vào tay như trở bàn tay! Tay nghề nấu nướng của cậu cao như vậy, livestream ẩm thực chẳng phải là chuyện nhẹ tựa lông hồng à? ]

Trang Hành thản nhiên giơ hai cánh lên: “Cậu muốn tôi livestream bằng cái này à?”

AI: [ …... Cũng không phải là không được. Lúc đầu điều kiện sẽ hơi khổ một chút nhưng về sau thì sẽ càng ngày càng tốt thôi. Nói thật nhé, chẳng mấy chốc cậu sẽ trở thành sủng vật được Thiên Tử sủng ái nhất đấy. Không lo ăn mặc, còn có thể được phong chức ban tước, vận khí tốt biết đâu còn được vào hậu cung... ]

“Câm mồm giùm cái đi!”

Trang Hành bực bội đá văng một bụi cỏ khô bên cạnh, giận dỗi bước ra khỏi rừng lau.

“Không được, tôi phải chuyển nhà!”

Chuyện dài dòng là vậy đó. Trước đây cậu từng đọc một cuốn tiểu thuyết tên Khí Tử Trở Về, cốt truyện sảng khoái đến mức cậu đọc không ngừng nghỉ, còn bật chế độ lặp lại cả đêm. 

Quả nhiên thức đêm phải trả giá rất đắt là sau khi đọc xong cái kết thì cậu đột tử. 

Khi tỉnh lại thì thấy mình xuyên không đến một thế giới lạ lẫm, nhập vào thân thể một con hạc trắng ốm nhách, trong đầu còn có thêm một giọng nói AI kỳ quái, tự xưng là Hệ thống Livestream Ẩm thực Tấn Giang - AI số 001. AI nói với cậu rằng cậu hiện đang ở trong truyện, và số mệnh của cậu chính là trở thành sủng vật của tên hôn quân vai ác.

Sủng cái đầu nhà mày ấy!

Trang Hành vốn không ghét chuyện làm thú cưng, trước khi xuyên không cậu vừa mới tiếp quản tập đoàn thực phẩm của gia đình, bận đến mức ngày đêm đảo lộn. Lúc rảnh rỗi thì đọc tiểu thuyết hoặc livestream nấu ăn để xả stress. Cậu rất thích chó mèo linh tinh nhưng không dám nuôi, vì sợ không có thời gian chăm sóc. Đành phải lướt mạng xem video thú cưng giải sầu. 

Mỗi lần xem là lại ước: Kiếp sau mình cũng muốn làm thú cưng quá đi mất! Giờ thì ước mơ thành sự thật rồi đó, tuyệt chưa?

Tiếc là hiện thực quá tàn nhẫn. Cái tên hôn quân vai ác kia... là đồ biến thái!

#Kinh hãi! Đường đường là vua một nước vậy mà dám cởi sạch đồ rồi làm cái loại chuyện ấy với nó!#

Cỡ đó đấy.

Trang Hành quạt quạt đôi cánh gầy yếu, bay lên không trung, nhìn về phía tòa thành nguy nga phía xa xa: “Đó là kinh đô à?”

AI: [ Đúng vậy, Thiên Tử hiện tại đang ở đó. Không bao lâu nữa cậu cũng sẽ chuyển đến đấy thôi.]

Trang Hành thở hắt ra, rơi xuống đất.

Đám hạc bạn bè gần đó lập tức vây quanh, ríu rít gọi cậu. Ngôn ngữ loài chim rất đơn giản, từ vựng hạn chế, đại khái là “Đừng bay nữa”, “Nghỉ ngơi một chút đi”, “Cậu muốn ăn gì để bọn này kiếm cho”

... Trang Hành hiện tại không nói được tiếng người, chỉ hiểu hạc ngữ. Cậu tỉnh lại được vài ngày rồi, thông qua giao tiếp với đám hạc cũng nắm được tình hình cơ bản. Con hạc mà cậu nhập vào là đứa ốm yếu nhất trong đàn, nhưng hạc là loài ôn hòa nên chẳng ai bắt nạt cậu cả, ngược lại còn quan tâm giúp đỡ hết lòng. So với sự đáng yêu của tụi nó, cậu đúng là phần tử táo bạo duy nhất trong đàn, nhưng mấy con đáng yêu kia vẫn bao dung cậu vô cùng.

Trang Hành nghĩ: Phải tránh xa kinh đô, nếu bị bắt lại thì toi đời. Nhưng không nỡ bỏ lại đám bạn tốt bụng này một mình chạy trốn…

Cậu lại thử thuyết phục lần thứ n: “ko—lo—lo——”

Dọn đi thôi, nơi này nguy hiểm.

Mấy con hạc nghển cổ: “ko—lo—lo——”

Không dọn, ở đây tốt lắm.

Trang Hành kiên nhẫn: “ko—lo—lo——”

Thật đấy, nơi này có nguy hiểm.

Mấy con hạc vỗ vỗ cánh: “ko—lo—lo——”

Không thấy nguy hiểm đâu.

Trang Hành: “……”

Không phải cậu không muốn giảng đạo lý, thật sự là hết cách rồi. Với cái vốn từ ít ỏi trong hạc ngữ, cậu không thể nào truyền đạt nội dung phức tạp hơn. Hơn nữa, dù được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng rõ ràng cậu chẳng có chút quyền lực nào trong đàn hạc cả. Cậu thở dài, im miệng từ bỏ việc thuyết phục.

Thôi vậy, lặng lẽ trốn đi trước, chờ tìm được nơi tốt hơn thì quay lại đón tụi nó sau.

Trang Hành quyết định xong, nhân lúc trời tối lặng lẽ rời khỏi đàn hạc. Ban đêm, hạc đều nghỉ ngơi, chỉ có một con trưởng thành canh gác là hơi cảnh giác. Cậu dùng cỏ lau và đá tạo ra tiếng động đánh lạc hướng nó, thuận lợi rời khỏi bãi bùn. Vì trời tối không rõ phương hướng, cậu cắn răng bay loạn xa xa một chút, đợi trời sáng hẳn mới tìm chỗ nghỉ lại.

AI hỏi: [ Cậu định đi đâu? ]

Trang Hành bay xa khỏi kinh thành, lúc nghỉ ngơi mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Thế giới trong truyện là thời đại hư cấu ở cuối Đông Chu, gọi là Đại Chân vương triều. Triều đình ban đầu kết thúc thời Chiến Quốc, thống nhất thiên hạ nhưng không giống Tần Thủy Hoàng cải cách, vẫn giữ chế độ phân phong cũ nên duy trì được lâu dài, kéo dài hơn 500 năm. Hiện tại vương triều đang suy yếu, ngoại thì dị tộc dòm ngó, nội thì chư hầu mưu mô, các nước lớn nhỏ đấu đá, có cả Kỳ Vương là nhân vật chính cũng đang âm thầm tạo phản. Tình hình chỉ có kinh đô là còn tạm ổn.

Tên hôn quân vai ác kia toàn bị miêu tả rất méo mó, nhìn chung là người không ra gì nên tránh xa được là tốt nhất. Còn Kỳ Vương tuy ở nơi hẻo lánh nhưng có bàn tay vàng, cũng khá có tiềm năng. Trang Hành không muốn bị cuốn vào tranh đấu, đã xuyên thành hạc rồi thì nên sống nhàn nhã mới đúng. Nhưng lý tưởng này muốn thực hiện thì... không dễ chút nào.

Cậu nghĩ ngợi: “Dù thế nào thì cũng không thể ở lại kinh thành. Thiên Tử không có việc gì cứ thích ra ngoài dạo chơi, bị bắt lại thì rắc rối to.”

AI đề nghị: [ Vậy đến đất phong của Kỳ Vương đi, Kỳ Vương binh hùng tướng mạnh, mà cũng không có sở thích kỳ quái với loài chim. ]

Trang Hành rút một vệt đen trên trán: “Không đi. Nơi có binh mạnh tướng giỏi thì nguy hiểm. Tụi họ luyện cung giỏi quá, nhỡ đâu đang tập bắn mà lỡ tay bắn trúng tôi thì sao?”

AI: [ Vậy đến mấy nước nhỏ quanh đó, binh lực yếu lắm, chắc cũng chẳng có bao nhiêu mũi tên. ]

Trang Hành phản bác: “Càng không được. Nước nhỏ dễ bị nuốt chửng. Giặc đánh tới, không cướp được nhiều lương thực thì chắc chắn sẽ đi săn thú rừng để tẩm bổ... Nhỡ đâu chọn trúng tôi thì sao?”

AI: [ …... ]

Trang Hành cẩn thận nói: “Vậy đến Phế Đô đi, nơi đó không có chiến sự, lính tráng thì già yếu bệnh tật, sức chiến đấu chẳng đáng kể, tương đối an toàn.”

AI: [ …... Có lý quá, không thể phản bác được. ]

Phế Đô vốn là đô thành cũ, sau đợt ngoại xâm thì Thiên Tử dời đô về phía Đông. Dời đô thường là dấu hiệu bắt đầu suy vong của một triều đại, nhưng hiện tại Đại Chân vẫn còn giữ được thế lực nên Phế Đô rơi vào trạng thái “bị vứt bỏ” và ai cũng chưa dám động vào. Nơi đó chẳng có giá trị gì, lại cũng chưa ai dám thôn tính nên là chỗ lý tưởng để sống sót lâu dài.

Phế Đô nằm phía Tây kinh thành. Trang Hành đổi hướng bay về phía Tây. Bay được một lúc thì bỗng nhiên phát hiện phía dưới có người đang chạy. Mấy người ăn mặc sạch sẽ, tay cầm kiếm hoặc cung, đang đuổi theo một thiếu niên ăn mặc rách rưới, toàn thân bẩn thỉu, trông chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng gương mặt lại non nớt như mới mười bốn mười lăm.

Một đám người lớn truy sát một thiếu niên? Nếu hắn mặc đồ quý tộc thì còn đoán là tranh chấp nội bộ, chưa chắc đã nguy hiểm. Nhưng nhìn như ăn mày thế kia thì bị bắt để làm gì? Bắt làm nô lệ? Hay... bị ăn?

Không phải cậu tưởng tượng quá, nhưng trong nguyên tác vương triều này vẫn còn chế độ nô lệ, là cái kiểu xã hội ăn thịt người thật sự.

Trang Hành rợn hết lông tơ. Có kẻ đã giơ kiếm chém tới thiếu niên, cậu theo bản năng kêu to cảnh báo rồi lao xuống, móng vuốt đập vào đầu kẻ đó. Gã hét thảm, ôm đầu lăn lộn trong bụi cỏ.

Hạc sức chiến đấu cực mạnh, Trang Hành từng xem video hạc dọa ba con hổ chạy mất. Nay được đích thân trải nghiệm cảm giác chiến đấu, tuy nhiên thể lực cậu yếu nên phát lực xong liền mệt lả. Nếu là hạc khác trong đàn, chắc đã móc đầu kẻ kia vài lỗ máu rồi.

Cú tấn công bất ngờ giúp thiếu niên có cơ hội trốn vào rừng cây. Đám người kia tức tối đuổi theo, có vài kẻ quay lại định bắt Trang Hành trả thù.

Đúng lúc ấy, tiếng hạc vang vọng từ xa, mấy chục con hạc từ đàn của Trang Hành bay tới hỗ trợ, lao thẳng xuống đám người kia đánh cho vỡ đầu chảy máu.

Trang Hành nhận ra toàn là đồng bạn trong đàn, trong lòng cảm động vô cùng. Tụi nó phát hiện cậu mất tích từ hừng đông, chắc lo đến phát sốt. Giờ thấy có kẻ đánh cậu, liền xông vào hỗ trợ không chút do dự.

Trang Hành nén cảm giác áy náy, vỗ cánh bay về phía rừng cây, vừa bay vừa kêu to:

“ko—lo—lo——”

Trong rừng có kẻ xấu!

Đám hạc lập tức theo cậu đuổi vào rừng, nhanh chóng bao vây bọn người kia.

Thiếu niên trốn trong bụi cỏ nín thở nhìn hạc đàn tấn công. Những kẻ truy đuổi hắn sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Một con hạc tao nhã tiến lại gần hắn, vỗ nhẹ cánh lên lưng hắn một cái. Thiếu niên chao đảo, “bụp” một tiếng ngã sấp xuống đất, ăn nguyên một miếng bùn.

Trang Hành: “……”

Xấu hổ thật. Mình mạnh đến vậy sao? Chỉ định an ủi chút thôi mà, tiểu huynh đệ à…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play