AI sợ Trang Hành cho rằng mình không tận chức, vội vàng bổ sung nói: [ Thật ra trước đó tui đã nói với cậu rồi, lúc cậu bị vây đến mức sợ tới hồn phi phách tán ấy… ]
Trang Hành: “Được rồi, đừng có nhấn mạnh chuyện hồn bay phách lạc nữa, cảm ơn!”
AI nói: [ Vậy bây giờ cậu có muốn xem gói quà lớn không? ]
Trang Hành kích động đến mức cọ cọ móng cánh nhọn: [ Dĩ nhiên là muốn rồi! ]
AI giúp cậu mở giao diện hệ thống, Trang Hành nhìn vào giao diện trong hư không xanh lam, phát hiện phía dưới quả nhiên xuất hiện thêm một icon.
Biểu tượng hình túi phúc, chắc chính là “gói quà thăng cấp” trong truyền thuyết. Cậu dùng ý niệm mở túi quà ra, giao diện lập tức chuyển đến phần bên trong túi, hiện ra một chiếc giá gỗ đơn giản, trên giá bày một gáo gạo, một bó rau nhỏ, hai quả trứng gà, một cục mỡ heo, nửa quả bí đao, hai củ khoai tây.
Ban đầu Trang Hành kinh ngạc đến đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng nụ cười sau đó dần dần biến mất: “Đây là gói quà thăng —— cấp? Gọi là “đại” lễ bao? Hả? Không phải thịt bò thịt dê gì cho cao sang, ít nhất cũng nên có chút thịt ba chỉ chứ, mà cậu cho một cục mỡ heo là sao? Còn cả cái định lượng này nữa…”
AI nói: [ Chủ nhân yên tâm, hệ thống tuyệt đối không lừa cậu đâu. Đã gọi là “gói quà lớn” thì chắc chắn là gói quà lớn. Cái cậu đang thấy bây giờ chỉ là phần định mức hôm nay, ngày mai sẽ có tiếp! Ngày mốt cũng có! Về sau mỗi ngày đều có! Nội dung rơi ra sẽ thay đổi ngẫu nhiên! Muốn ăn là ăn! Hoàn toàn tùy tâm sở dục! ]
Trang Hành: !!!
Bị bất ngờ đập trúng, Trang Hành loạng choạng bò dậy từ dưới đất: “Không được gạt tôi, tôi muốn sờ thử đồ ăn đã.”
AI: [ được nha! ]
Trang Hành dùng ý niệm lấy một củ khoai tây từ trên giá, khoai tây lập tức rời khỏi giao diện, lơ lửng trong bóng đêm. Cậu giống như đang đối diện với bảo vật thế gian, nhẹ nhàng chạm vào củ khoai tây bằng móng cánh, cảm động đến mức nước mắt rưng rưng:
“Là thật đó! Có thể sờ! Có thể ăn! Là khoai tây thật sự! À đúng rồi, đây là phần của ngày hôm nay nhưng hôm nay sắp hết rồi, nhiều như vậy chắc chắn ăn không hết. Hay là để dành khoai tây lại đi, trong tiểu thuyết xuyên không chẳng phải thường thấy nhân vật chính mang khoai tây, ngô gì đó xuyên về cổ đại sao? Tôi đoán thời đại này chắc cũng chưa có khoai tây, hay là tụi mình…”
AI ngắt lời cậu đang bay bổng tưởng tượng: [ Không được đâu chủ nhân ơi, hiện tại rơi xuống chỉ là nguyên liệu nấu ăn, ý nghĩa trên mặt chữ là nguyên liệu để ăn, hạn sử dụng chỉ có một ngày. Nếu hôm nay không ăn thì mai sẽ hỏng mất… ]
Trang Hành: ……
Hôm nay đã gần hết ngày, Trang Hành lập tức sốt ruột. Cậu đặt lại củ khoai tây lên giá, ngậm ba đồng xu kiếm được trước đó, len lén lẻn vào phòng bếp nhà người khác. Trong phòng bếp lò lạnh nồi nguội, nhưng trong lu nước vẫn còn đầy. Chỉ có lu gạo là trống không, trên bàn có mỗi cái bát sứt còn vương chút kê, nấu cháo sáng chắc cũng không có bóng hình.
Trang Hành ban đầu định dùng hai đồng xu thuê phòng bếp nhưng không tìm được mồi lửa. Trong gian nhà chính bên cạnh tối đen như mực, thi thoảng lại vang lên tiếng ho khan. Cậu sợ gây ra động tĩnh đánh thức người ta nên chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi ngang cửa gian nhà chính thì bỗng nhiên nghe được tiếng người nói chuyện bên trong, bản năng dừng bước.
Một giọng bà lão ho khan truyền ra: “Ai… Trước kia sống còn đỡ hơn chút, mấy năm nay… Khụ khụ… Từ lúc thay người giữ thành, đừng nói đến chuyện khám bệnh uống thuốc, đến cả cơm còn không đủ ăn…”
Một giọng đàn ông khàn đặc nói: “Theo con thì chi bằng xông vào hoàng cung giết quách thằng chó Diệp họ Diệp kia đi!”
Trang Hành lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng ghé vào dưới cửa sổ nghe ngóng, càng nghe càng thấy mừng rỡ: “Người họ Diệp giữ Phế Đô mà bọn họ nhắc tới chắc là gã đàn ông đã bắt tiểu đệ của tôi đi, kẻ thù của kẻ thù là bạn, biết đâu tôi có thể hợp tác với họ!”
AI lo lắng nhắc nhở: [ Có thể tin được không đó? ]
Trang Hành nghe lén thêm một lúc. Có vẻ vận khí của cậu không tệ, nhà này tuy nghèo nhưng chủ nhân lại rất có uy tín trong giới nghèo khổ, giọng nam kia nói rằng thuộc hạ của hắn ta đã tụ tập đầy đủ, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là có thể xông vào hoàng cung liều mạng. Trang Hành vốn định tìm người để hợp tác, kiểu người có thể làm thủ lĩnh địa phương thế này là lựa chọn không tồi.
Tiếng ho trong phòng dần yếu đi, có lẽ bà lão sắp ngủ rồi. Không bao lâu sau, cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Trang Hành lập tức bay lên mái nhà, ló đầu nhìn theo tiếng bước chân, thấy một người đàn ông cao to nhưng hơi gầy gò bước ra phía sau nhà đi tiểu.
Trang Hành mở giao diện, lấy từ túi phúc ra một quả trứng gà. Nhờ có thể điều khiển bằng ý niệm, cậu trực tiếp để trứng lơ lửng trong không trung, chờ đến lúc người đàn ông vừa giải quyết xong chuẩn bị quay về, cậu liền cho trứng bay đến bên cạnh hắn.
Người đàn ông quay đầu lại, thấy một quả gì đó tròn vo lơ lửng trước mặt mình, sợ đến mức hét lên một tiếng ngã ngồi xuống đất. Sau khi nhìn kỹ là trứng gà thì hắn ta lại phấn khích bò dậy.
Trong phòng truyền ra giọng bà lão: “Này con à, có chuyện gì thế?”
Người đàn ông dán mắt nhìn quả trứng, nuốt nước bọt rõ to, giọng run run vì xúc động: “Mẹ, không có gì, mẹ chờ con một chút, lát nữa con mang cho mẹ cái này ăn!”
Bà lão lẩm bẩm: “Nói gì lạ thế không biết…”
Trang Hành nghe lén khi nãy đã cảm thấy người đàn ông này rất có hiếu, lúc này lại càng chắc chắn mình không nhìn nhầm người. Cậu thấy đối phương định đưa tay chạm vào quả trứng, vội điều khiển nó bay lên cao.
Người đàn ông nhận ra có gì đó kỳ lạ thì ngẩng đầu nhìn lên, Trang Hành sợ bị lộ, lại nhanh chóng hạ thấp quả trứng xuống. Người kia lại đưa tay ra, trứng lại trốn đi xa một chút.
Sự xúc động ban đầu của người đàn ông dần bị thay thế bởi hoang mang và lo sợ. Hắn ta xoa tay, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm định chạm vào lần nữa, nhưng thử bao nhiêu lần vẫn không bắt được.
Nhìn quanh bốn phía tối om như mực, hắn ta sợ đến mức “bùm” một tiếng quỳ sụp xuống đất, bắt đầu dập đầu vào không khí: “Các vị thần tiên, quỷ thần xin tha thứ! Tiểu nhân không cố ý mạo phạm, chỉ vì đói quá đầu óc mụ mị nên không biết nặng nhẹ! Tiểu nhân không cần quả trứng này nữa, từ bỏ!”
Nói rồi lồm cồm bò dậy, định chạy vào phòng trốn.
Trang Hành vội nhả đồng xu trong miệng ra, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Không sao, nếu ngươi thực sự đói bụng, thì ăn đi.”
Người đàn ông vừa bước vào cửa bỗng khựng lại.
Trang Hành hớn hở thì thầm với AI: “Ê hê, nghe giọng giống hệt tôi luôn á.”
Người đàn ông bị trứng gà dụ đến mức không kìm được, lại thò chân ra dò xét, xoay người cẩn trọng nhìn xung quanh rồi nhìn lên trời: “Là… là thần tiên sao?”
Trang Hành cố ý hạ giọng, làm cho giọng nói bay bổng mơ hồ giữa bóng đêm: “Ha ha, ta từ tiên đảo Đông Hải tới, đang trên đường tới Tây Thiên bái kiến tiên hữu, ngang qua nơi này vì ngựa cưỡi của ta khát nước nên ghé lại. Không biết ngươi có đồng ý hay không?”
Hắn ta vẻ mặt mơ màng, sững sờ hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Nguyện… nguyện ý!”
Trang Hành tiếp tục: “Ta không lấy không của ngươi thứ gì, quả trứng gà này tặng cho ngươi, xem như chút lòng biết ơn.”
Hắn ta sững người hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lại “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu mấy cái thật vang, rồi nhanh nhẹn đứng dậy chạy vào phòng bếp múc nước.
Sợ tiên gia tọa kỵ chê nhà mình bẩn, hắn bắt đầu rửa bát và tay kỹ càng hết lần này tới lần khác, sau đó mới đựng đầy nước mà run rẩy bưng ra ngoài, quỳ trên mặt đất nâng bát nước lên cao quá đầu, vừa căng thẳng vừa xúc động nói: “Thỉnh Tiên Quân tọa kỵ uống nước!”
Trang Hành thấy hắn run đến mức bát nước sánh mất gần nửa thì liền nói: “Không cần trịnh trọng như vậy đâu, cứ đặt xuống đất là được.”
Người đàn ông vội vàng hạ bát thấp xuống, nằm bò ra dùng tay áo lau đất sạch sẽ rồi lúc này mới đặt bát xuống.
Trang Hành ung dung bay xuống, đáp xuống đất rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước chậm rãi đi đến cạnh bát nước. Dưới ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông, cậu cúi đầu nhấp mấy ngụm, sau khi uống xong liền điều khiển quả trứng gà bay đến trước mặt hắn.
Đợi đến khi hắn cẩn thận vươn tay nhận lấy thì cậu liền xoay người dang cánh bay lên trời đêm, bay một vòng rồi lại lén lút bay về, lặng lẽ dừng trên nóc nhà.
Người đàn ông quỳ trên đất, nâng quả trứng gà như bảo vật trân quý, khóc rối cả mặt mũi. Khóc xong lấy tay áo lau mặt, vội vàng bò dậy chạy vào phòng bếp.
AI bỗng nhắc nhở: [ À đúng rồi chủ nhân, nguyên liệu nấu ăn trong gói quà lớn chỉ có thể dùng để phát sóng trực tiếp, nếu không phát sóng sẽ bị hệ thống phán là lãng phí. Lãng phí một món nguyên liệu sẽ bị trừ một ngày nhận quà, đồng thời đóng quyền phát sóng một ngày. Lãng phí hai món thì trừ hai ngày. Cứ thế mà tính. ]
Trang Hành: ……
AI nói: [ Tui mở phát sóng cho cậu ngay đây! ]
Trang Hành đành chấp nhận số phận, để nó mở phát sóng. Đồng thời từ nóc nhà bay xuống theo người đàn ông vào bếp.
Người đàn ông tiếc dầu đèn, lúc đầu không thấy cậu, đến khi nhóm lửa ở lò mới nhìn thấy thân ảnh dưới ánh sáng. Hắn sợ đến mức lại chuẩn bị quỳ nhưng Trang Hành vội dang cánh ngăn lại.
Thời gian trên phòng phát sóng lúc này là tám giờ rưỡi tối, đúng vào lúc dân đi làm mệt nhoài cầm điện thoại hoặc nằm bất động như cá mặn, thuộc khung giờ cao điểm, phòng phát sóng rất nhanh đã có vài người vào.
Có thể vì hình ảnh quá mờ nên lúc đầu nhiều người vào lại đi ra. Đợi đến khi lửa trong bếp sáng hơn, hình ảnh Trang Hành và người đàn ông mới lờ mờ hiện lên, số người xem bắt đầu ổn định và giữ ở khoảng hơn chục người.
Trang Hành hôm nay không có tâm trạng phát sóng, có người hỏi sao tiểu ca ca lần trước không có mặt nên cậu đáp: “Tiêu chảy.”
Sau đó không nói thêm gì, chỉ thỉnh thoảng chèn vài dòng phụ đề khi người đàn ông luống cuống tay chân hấp trứng, vì diễn quá thật nên khán giả xem đến cũng thấy thú vị.
Trứng gà rất nhanh đã hấp xong, người đàn ông bưng bát canh trứng mang cho bà lão. Hai mẹ con vừa ăn vừa khóc, khiến người xem trong phòng phát sóng đều sững sờ.
Bình luận thứ nhất: (Hoa)… giờ làm phát sóng mà phải liều tới vậy sao?
Bình luận thứ hai: (Hoa)… diễn viên nhập tâm quá mạnh làm tôi cũng khóc theo…
Bình luận thứ ba: (Hoa)… giọng bọn họ giống tiểu ca ca lần trước ghê, rốt cuộc là phương ngữ vùng nào vậy?
Bình luận thứ tư: (Hoa)… mặc kệ, tôi muốn xem tiểu ca ca cơ!
Hai mẹ con ăn xong bát canh trứng, người đàn ông vào bếp rửa bát, Trang Hành đứng trên nóc nhà thở dài thườn thượt.
Người đàn ông kinh ngạc chạy ra nhìn trời: “Tiên Quân còn chưa đi sao?”
“Ai… không đi được…”
Trang Hành cố làm ra vẻ huyền bí trầm mặc một lúc, đợi đến khi người đàn ông mặt lộ vẻ nghi hoặc, cậu lại mở miệng:
“Tiểu hữu không biết, ta có một đồ đệ đang xuống trần rèn luyện. Lần này ta đi ngang qua là vì lo lắng cho nó, nào ngờ lại phát hiện nó bị kẻ gian hãm hại, bị nhốt vào nhà lao tăm tối không thấy mặt trời. Ai!”
Người đàn ông chấn động: “Sao lại có chuyện như vậy? Tiên Quân định cứu hắn ra sao?”
Trang Hành thở dài: “Nó đang rèn luyện, hiện giờ chỉ là người thường, không nhận ra ta nên ta cũng không thể can thiệp, nếu nhúng tay sẽ hại đến nó… Ủa khoan? Ta xem tiểu hữu lại có tướng quý nhân, có dáng làm đại sự đó nha…”
Người đàn ông tin tưởng thân phận của cậu hoàn toàn không nghi ngờ, nghe vậy liền kích động đến ngực đập thình thịch. Hắn nghĩ đến quả trứng gà ban nãy, có chút nóng lòng muốn thử: “Không biết đệ tử của Tiên Quân là ai? Hiện đang ở đâu? Nếu tiểu nhân có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
Trang Hành ra vẻ đắn đo: “Chuyện này…”
Người đàn ông lập tức nín thở hồi hộp.
Trang Hành thở dài: “Ngươi chắc giúp không nổi đâu, hắn đang bị nhốt trong cung, xung quanh có binh lính canh giữ. Dù sắp bị áp giải lên đường thì trên đường có thể có cơ hội cứu, nhưng ngươi hai tay không địch nổi đao kiếm, đi chỉ là đi tìm chết thôi.”
Người đàn ông nghe nói là trong hoàng cung thì liền phấn chấn: “Đệ tử Tiên Quân là bị rơi vào tay tên cẩu tặc họ Diệp kia sao? Nếu là ra tay trên đường, ta có thể tìm người cùng đi!”
Trang Hành mừng rỡ: “Ủa? Ngươi chắc có thể làm được à?”
Người đàn ông gật đầu chắc nịch: “Tuyệt đối chắc chắn! Tiên Quân có ơn ban cơm cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định phải vì Tiên Quân mà tận lực cứu người!”
Trang Hành nói: “Chỉ là một quả trứng thôi, không đáng gì. Nếu các ngươi nguyện cứu đồ đệ ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng, ta cũng không có gì báo đáp, chỉ có thể tặng thêm ít đồ ăn thôi.”
Cậu vừa dứt lời, trong bóng đêm bay tới một bó rau xanh và một gáo gạo. Người đàn ông ngẩn ngơ đưa tay đón rau, gáo gỗ hơi nghiêng, gạo trắng tinh trút hết vào cái chén vừa rửa sạch. Gáo gỗ sau đó biến mất trong không trung.
Người đàn ông hai tay run rẩy: “Đây là… gạo? Đây là thứ chỉ quý tộc mới được ăn?”
Trang Hành: “Oa! Khổ vậy luôn à, chưa từng ăn cơm trắng sao?”
Người đàn ông vừa khóc vừa sụt sịt, cẩn thận đặt rau và gạo lên bàn bếp, rồi lại chạy ra quỳ xuống dập đầu. Vừa ngẩng lên thì thấy trước mặt có thêm một quả trứng gà, hai củ khoai tây, nửa quả bí đao, một cục mỡ heo lá.
Trang Hành nói: “Tất cả đều cho ngươi, chia cho huynh đệ ngươi ăn sạch đi, mai còn có sức.”
Người đàn ông xúc động run lên, nâng một củ khoai tây lên hỏi: “Đây… là cái gì?”
Lại nâng bí đao: “Cái này là quả dưa gì?”
Rồi nâng miếng mỡ heo lá: “Ô ô ô… đây là thịt sao!”
Trang Hành nói: “Đêm nay ăn luôn đi, đừng để tới mai. Nếu không biết nấu thì tọa kỵ của ta có thể chỉ giúp một chút”
Người đàn ông cố nuốt nước miếng. Hắn thật lòng muốn chia cho huynh đệ, nhưng đồ nhiều thế này ăn hết một bữa cũng thấy uổng. Nhưng Tiên Quân đã nói vậy thì hắn không dám trái lời, chỉ có thể cung kính đáp ứng, sau đó bỏ tất cả nguyên liệu vào sọt tre, che kín rồi hớt hải chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã dẫn theo một nhóm người về nhà.
“Đại ca, thật sự có thần tiên cho huynh đồ ăn ngon sao? Huynh chẳng lẽ bị người ta lừa rồi?”
“Không thể nào! Một lát nữa các ngươi sẽ tin liền. Tiên Quân tọa kỵ là một con tiên hạc đó, con tiên hạc ấy cái gì cũng biết, còn dạy người ta nấu ăn luôn!”
“Thật sao? Thế nhưng là tiên hạc!”
Đám người vừa đi vừa thì thầm đầy phấn khích, chạy vào phòng bếp nhà người đàn ông. Dưới ánh trăng lờ mờ, họ cúi đầu sát lại nhìn sọt tre từ mọi phía, từng người từng người khịt khịt mũi.
“Có tiên hạc thì chắc chắn là thật rồi. Quốc Sư cũng nói, tiên hạc có thể bay thẳng lên Thiên Đình, là sứ giả của tiên gia nên không thể là giả được!”
Đúng lúc đó, Trang Hành đứng trên nóc nhà cố ý hừ lạnh một tiếng, âm thanh này làm cả đám người phía dưới giật nảy mình. Họ luống cuống nhìn ra ngoài, tay chân rối loạn muốn giấu sọt tre đi. Người đàn ông vội vàng vươn tay ngăn lại:
“Đừng hoảng, là Tiên Quân.”
Mọi người ngơ ngác, vội vàng ùa ra xem, chỉ thấy trong bóng tối không có bóng người, chỉ có cành liễu trước cửa đung đưa theo gió. Cảm xúc trong lòng họ vừa kích động lại vừa sợ hãi. Thấy người đàn ông đi đầu quỳ xuống thì mọi người cũng nhanh chóng quỳ theo, dập đầu lạy bái.
Nam tử căng thẳng nói: “Là chúng ta lỡ lời, vô lễ với Tiên Quân, mong Tiên Quân trách phạt.”
Trang Hành hạ thấp giọng, nói đầy chính khí: “Quốc Sư chẳng qua là hạng người giả danh lừa bịp, có từng vì thương sinh thiên hạ mà nghĩ sao? Nếu các ngươi còn dám đem ta đánh đồng với hạng đó, ta đây lập tức sẽ không cần các ngươi giúp nữa!”
Lời này vừa rơi xuống, tất cả đều kinh hãi.
Phải biết rằng, trong lòng bách tính thì Quốc Sư chính là người phát ngôn quyền uy của thần tiên, danh vọng vô cùng lớn.
Trang Hành vừa xuất hiện liền đứng ở phía đối lập với Quốc Sư, đến cả AI cũng đổ mồ hôi lạnh thay cậu: [ Chủ nhân ơi… có phải nên từ từ… từng bước mà tiến không? ]
Trang Hành cũng bắt đầu hối hận: “Xong tôi rồi, lố quá rồi thì làm sao đây?”
Nam tử đi đầu bỗng bật thốt: “Tiên Quân nói rất đúng! Nếu Quốc Sư thật sự là người lương thiện, thì vì sao chúng ta ngày càng sống khốn khổ? Từ hôm nay trở đi, chúng ta chỉ nhận Tiên Quân, không nhận Quốc Sư!”
Trang Hành sững người: “Ới mẹ ơi! Huynh đệ này giác ngộ cao quá! Là nhân tài!”
Một câu nói bừng tỉnh người mộng, mọi người hoàn hồn xong lập tức đồng thanh hô: “Đúng vậy, chúng ta chỉ nhận Tiên Quân, không nhận Quốc Sư!”
Trong phòng, giọng bà lão yếu ớt vang lên: “Con à, các con đang làm gì vậy?”
Người đàn ông hướng vào trong đáp: “Không có gì đâu, mẹ cứ ngủ đi ạ.”
Mọi người ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn lên trời đêm. Trang Hành thấy đám người phản chiến nhanh quá nên trong lòng đầy hoài nghi: “Ê, cậu nói coi, có phải họ đang lừa tôi không? Vì một bữa ăn mà diễn như vậy?”
AI đáp: [ Ai mà chẳng vì một bữa ăn. ]
Trang Hành ngẫm lại cũng thấy có lý: “Cũng đúng, mặc kệ đi, cứ cứu tiểu đệ nhà ta ra trước đã.”
Cậu bật cười ha hả, nói vọng xuống: “Chư vị không cần phải như vậy, ta chẳng qua chỉ là khách qua đường nhất thời mà thôi.”
Nam tử lại hô to: “Vậy thì chúng ta nhận đệ tử Tiên Quân!”
Trang Hành: “………”
Quá rồi các huynh đệ, các người diễn hơi quá rồi đấy.
Sau khi thể hiện lòng trung xong, thấy Trang Hành không nói thêm gì thì mọi người liền lục tục đứng dậy bắt đầu bận rộn nấu ăn. Trang Hành thấy họ không biết thắng mỡ heo, bèn bàn với AI rằng đem miếng mỡ heo lá kia cắt ra nấu canh. Cậu lập tức từ nóc nhà bay xuống chỉ dẫn.
Bọn họ vô cùng tín nhiệm cậu. Dù chỉ là một con bạch hạc gầy yếu, nhưng trong mắt mọi người lại tiên khí lượn lờ. Cậu chỉ cánh về phía đông, không ai dám đi hướng tây.
Có sự hướng dẫn của Trang Hành, bữa cơm này nấu ra cực kỳ thành công: tóp mỡ xào rau xanh, canh khoai tây trứng gà, bí đao hầm, cơm trộn mỡ heo… từng món từng món được mang ra bàn. Mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp tỏa ra khắp nơi, mọi người đều sợ sẽ làm hàng xóm tỉnh dậy giữa đêm, nên ôm bát ăn ngấu nghiến. Có người vừa ăn vừa chia phần mang về cho cha mẹ, có người bảo để phần cho vợ con. Để giấu mùi, còn vừa ăn vừa tìm vải bọc chặt lại.
Bữa cơm này được phát sóng toàn bộ. Người xem trong phòng livestream sôi sục, liên tục chia sẻ và lưu video. Tích điểm của Trang Hành lập tức nhảy vọt lên hơn hai trăm, làm AI vui phát rồ.
Trang Hành ngẩng đầu 45 độ nhìn trời đầy bi thương: “Tôi cảm giác bọn họ hình như không phải đang xem livestream ẩm thực đâu.”
AI Nhược Nhược đề xuất: [ Nếu không… chúng ta gắn cái tag "xa điêu"* thử xem? ]
Trang Hành: “……”
---
(*): xa điêu: chỉ những livestream hoặc nội dung kỳ lạ, “ảo ma” quá mức, giống như đang quay phim chứ không phải thực tế nữa.
khi nói chuyện với hệ thống thì là nói trong đầu, và xưng tôi cậu.