Xe ngựa chạy suốt đêm, đến hừng đông thì tới bên ngoài cửa thành Phế Đô. Một người đàn ông trung niên cụt một tai cúi đầu đỡ thiếu niên xuống xe. Thiếu niên quay đầu nhìn Trang Hành, nói với Quốc Sư:
“Thả nó ra đi.”
Quốc Sư mở lồng sắt, xách Trang Hành lên. Hắn rút kiếm, tưởng như muốn chém cậu gãy cánh. Trang Hành nhìn thấy trên mũi kiếm vẫn còn dính máu thì tưởng hắn muốn giết cậu, hoảng đến mức kêu loạn:
“A a a a cứu mạng! Vì sao tôi không có bàn tay vàng! Mau cho tôi mở khóa hệ thống đi! A a a a!”
Thiếu niên lên tiếng ngăn lại: “Đợi đưa về đô thành rồi tính tiếp.”
Ở đô thành người ta nuôi cả trăm con hạc, không thể dùng dây buộc hết được. Nếu vừa muốn thả cho tự do lại vừa không để chúng bay mất, Quốc Sư thường ra lệnh cắt cánh chúng đi. Nhưng ở Phế Đô chỉ có một con hạc, nghĩ chắc thường xuyên mang theo bên người nên dùng dây cột lại là đủ.
Chuyện nhỏ như vậy, Quốc Sư chẳng mấy bận tâm. Hắn nhanh chóng thu kiếm, từ tay áo vung ra một luồng sáng trắng, giữa không trung hiện ra một sợi xích, “cạch” một tiếng khóa ngay cổ chân Trang Hành. Cảm giác lạnh buốt, kích cỡ vừa vặn, muốn tháo ra chỉ có thể dùng chìa khóa.
Quốc Sư giao một đầu xích cho thiếu niên, chìa khóa lại đưa cho một người đàn ông bên cạnh, người này đeo đao, mặt mũi thì xéo xéo mắt lác, nhìn là không thấy dễ thương rồi.
Trang Hành vừa sống sót sau cú sốc nên thở phào nhẹ nhõm, rồi trừng mắt nhìn người đàn ông ấy thu chìa khóa vào tay áo.
Quốc Sư xoay người, dẫn thiếu niên và mọi người đi về phía cổng thành. Cửa thành mở ra, rất nhanh có một người có vẻ là thống lĩnh ra nghênh đón, cung kính hành lễ với Quốc Sư. Hắn ta ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, không nói gì thêm, rồi dẫn họ vào trong thành.
Trang Hành ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn lại phương hướng, cảm thấy hơi sai sai: “Tối qua tụi mình vẫn luôn đi về hướng tây phải không?”
AI rất nhạy về cảm xúc nhưng chức năng khác thì hơi ngốc, nó ngây ngô đáp:
[ Chắc vậy… tui không có la bàn nên cũng không chắc nữa. ]
Trang Hành ngẩng đầu nhìn chữ trên lầu thành, nét chữ như bùa chú nên cậu nhìn chẳng hiểu gì.
Vào thành rồi nhìn đường phố thì cậu cảm thấy nơi này không hề phồn hoa, thậm chí những người dân lác đác trên đường ai nấy đều héo rũ, mặt mày u ám như kiểu “hôm qua ăn không no hôm nay cũng chưa chắc có cơm”.
Nhìn dáng họ chắc là dân thường, nhưng vừa thấy đoàn người của Quốc Sư đi tới thì sợ đến co rúm, chạy như chuột, biến mất trong nháy mắt.
Trang Hành quan sát một đường rồi kết luận: “Đây chắc chắn không phải đô thành. Nếu đi hướng tây thật, vậy đây chắc là Phế Đô rồi.”
AI mừng rỡ: [ Trùng hợp quá! Chủ nhân chẳng phải vừa định đến Phế Đô an cư sao? ]
Trang Hành giơ chân bị xích lên, nghiêng đầu: “Hả? An cư?”
AI: […]
Không lâu sau thì đoàn người dừng chân tại một cung điện to lớn, nguy nga nhưng cũ kỹ. Một vài chỗ còn hư hỏng, chưa được tu sửa.
Trong cung cũng chẳng có bao nhiêu người hầu, người quét dọn thì càng hiếm, rêu mọc ở nhiều góc, cỏ dại cao đến đầu gối. Nhưng khí chất tòa cung điện vẫn còn, ẩn hiện vẻ huy hoàng của một vương triều từng rực rỡ như ánh mặt trời.
Từ hưng thịnh đến suy tàn, có thể thấy đây chính là Phế Đô.
Trang Hành nằm sấp than thở: “Trước đây tôi không nghe lời đám em dễ thương can ngăn, cứ nhất quyết chạy về phía này làm gì chứ!”
Tiếc là Quốc Sư không cho cậu thời gian đấm ngực dậm chân, tiện tay xách cậu lên rồi kéo tới bên một bể tắm.
Trang Hành nhìn thấy bể tắm bốc hơi nghi ngút, hoảng loạn đến mức trượt chân trên đá phiến rồi giãy đạp đôi cánh:
“Gì vậy?! Muốn lột da nấu canh hả?! Nói là đưa tôi dâng Thiên Tử mà! Sao tự nhiên lại đổi ý không nói một tiếng?!”
AI run lẩy bẩy: [ Đúng đó… nếu đi hầu hạ hoàng đế có khi còn được phong quý phi hay hầu tước gì đó, dù sao cũng giữ được mạng… ]
Trong lúc Trang Hành giãy giụa thì thiếu niên từ cửa bước vào, đến bên cạnh cậu, tay nhẹ nhàng sờ cổ cậu như trấn an.
Trang Hành dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn một bể nước lạnh không có khói bốc.
Hai người hầu cúi đầu tiến tới, cởi quần áo cho thiếu niên. Trang Hành liếc mắt nhìn rồi tròn mắt: “Oa! Dáng người này không cởi ra thì không nhìn ra được đó nha!”
AI nói: [ Tiếc thật, hai người chắc chắn chỉ có thể làm tỷ muội. ]
Trang Hành: “…Cảm ơn nha, câm mồm dùm.”
Thiếu niên trần truồng bước vào bể tắm ngồi xuống, một người hầu chà lưng, người còn lại gội đầu cho hắn.
Trang Hành còn định nhìn thêm thì cổ chân đã bị nắm lấy. Người hầu xách cậu lên, chậm rãi xoay một vòng, tay sờ chỗ này chỗ kia, như thể đèn pha soi xét từng li từng tí rồi sau đó ném cậu vào bể nước lạnh bên cạnh, rồi lấy khăn bắt đầu kỳ cọ khắp người cậu.
Trang Hành cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, nhìn lại bản thân, rồi nhìn thiếu niên bên cạnh, sống không còn gì luyến tiếc.
“Mẹ nó chứ, biến thái thật đấy! Tắm sạch thơm tho rồi định đưa tụi này đến tay tên biến thái kia hả?”
AI đành trấn an: [ Có khi người ta chỉ chê cậu dơ thôi. Dù sao từ đô thành tới đây cũng xa mà. ]
Trang Hành nghĩ cũng có lý nên bèn tiếp tục tắm trong trạng thái cảnh giác. Bên kia, người hầu đã lấy quần áo của thiếu niên đi và đưa cho Quốc Sư. Một người đàn ông đứng bên cạnh Quốc Sư lập tức tiến tới kiểm tra kỹ lưỡng, lật tới lật lui quần áo.
Cuối cùng hắn nói: “Bẩm Quốc Sư, trên quần áo không có gì cả.”
Quốc Sư nhíu mày, trầm ngâm: “Vậy còn trên người?”
Người kia đáp: “Vừa nãy cũng đã kiểm tra cẩn thận, không có.”
Quốc Sư cau mày càng chặt, suy nghĩ rồi nói: “Vật quan trọng như vậy, sao có thể yên tâm rời khỏi người?”
Người kia ngẫm nghĩ: “Có thể nào là tin giả? Có người cố ý tung tin sai, muốn ly gián giữa Quốc Sư và bệ hạ?”
Quốc Sư lạnh lùng cười: “Cho đến giờ, chưa ai dám tính kế trên đầu ta. Chuyện này đợi về sẽ điều tra kỹ, xem xem tin tức đó từ kẻ nào mà ra!” Nói rồi phất tay áo đứng dậy.
“Còn nữa, để bệ hạ ở lại đây lâu thêm chút. Ta muốn đảo tung đô thành lên trời, xem thử trong tay ta dưỡng ra là cừu non hay sói dữ.”
Người kia cúi đầu: “Tuân lệnh!”
Quốc Sư bước vào tịnh thất, xuyên qua lớp sương dày đi tới bên bể. Lúc này thiếu niên đã tắm xong, đang được người hầu lau khô mặc quần áo.
Trang Hành cũng đã rửa sạch sẽ, giờ đứng đó đường hoàng ngắm nghía. Nhìn thiếu niên mặc vào chiếc trường bào tay rộng, khí chất lập tức khác hẳn — trên người phủ kín vẻ quý phái, lẫn chút nghiêm nghị tự nhiên khiến người ta không khỏi kinh diễm.
Quốc Sư đứng bên cạnh, nói với thiếu niên:
“Ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Đợi ta trở về thì nhất định sẽ thu xếp sạch sẽ mọi chuyện ở đô thành.”
Nói rồi gọi hai người đàn ông vẫn luôn theo sau hắn: “Các ngươi ở lại đây chăm sóc bệ hạ cho thật tốt. Nếu bệ hạ rụng mất một sợi lông, ta sẽ chỉ hỏi hai người các ngươi!”
Một người giữ chìa khóa là tên mắt xếch, người kia bên hông đeo chùy phá giáp, da ngăm đen, mặt mũi trông cũng không dễ chọc. Cả hai đều là loại dáng người cao to lực lưỡng, bề ngoài là ở lại chăm sóc thiếu niên nhưng ai nhìn cũng biết phần giám sát chiếm nhiều hơn chăm sóc.
Trang Hành nghe không hiểu tiếng địa phương, nhưng thấy hai người kia không đi theo Quốc Sư rời đi thì rất nhanh đoán ra được ý đồ của bọn họ, càng thêm tin tưởng thiếu niên này là bị bắt đi hầu hạ hoàng đế.
Một đứa bé đáng thương thực sự.
AI ngạc nhiên: [ Quốc Sư không mang theo chủ nhân và tiểu đệ đi chung sao? Cả hai đều tắm rửa sạch sẽ rồi mà. ]
Trang Hành bị thiếu niên kéo đi ra ngoài, vừa đi vừa suy đoán: “Có khi hắn phải về trước xử lý gì đó, đợi xong mới tới đón tụi mình. Mà kệ ra sao, Quốc Sư rời đi là chuyện tốt, hắn còn ở đây thì tôi áp lực siêu to. Đợi hắn đi rồi thì tôi phải nghĩ cách đoạt lại tự do.”
Thiếu niên đưa Quốc Sư ra đến ngoài đại điện, đứng trên bậc thềm chắp tay tiễn. Mãi đến khi bóng Quốc Sư khuất hẳn khỏi cổng cung thì thiếu niên mới từ từ buông tay xuống, sau đó bước xuống bậc thang, nhưng vừa mới bước được vài bước thì chân trượt, buông cả sợi xích trong tay, lăn từ bậc thang ngã nhào xuống dưới.
Trang Hành hoảng sợ bay vèo tới, vừa kịp rơi xuống bên cạnh thì mới sực nhớ ra mình chỉ là một con chim, căn bản không đỡ được người.
Lúc này tên mặt đen đã lao tới, ngồi xổm xuống đỡ thiếu niên. Thiếu niên đột ngột vươn tay nắm lấy tay gã, tay còn lại rút chùy phá giáp bên hông gã và đâm mạnh về phía trước.
Máu tươi phụt lên, tên mặt đen trợn trừng mắt mà không tin nổi, miệng thở hổn hển không thôi.
Trang Hành lại bị dọa đến ngồi bệt xuống đất, đập cánh la hoảng:
“Tôi muốn về nhà! A a a a a tôi muốn về nhà! Ở đây động tí là giết người ai chịu nổi! Tôi chỉ là đột tử chứ đâu có tai nạn xe đâu, thi thể chắc còn chưa lạnh mà, thả tôi về mau đi a!!!”
AI run run: [ Chủ nhân ơi, tui chỉ là hệ thống livestream thôi, không có Truyền Tống Trận, không có Hố Không Gian, không có Đường Hầm Thời Gian đâu mà… ]
Thiếu niên mặt góc cạnh như dao khắc, cơ hàm siết chặt, ánh mắt nặng nề, gắt gao nhìn tên kia.
Hai người giằng co, tay thiếu niên cầm chùy phá giáp xoáy vào ngay vết thương trước ngực đối phương, đau đến mức gã mặt mũi vặn vẹo, thiếu niên rút mạnh vũ khí ra, máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi thân thể gã mềm nhũn, hoàn toàn mất lực.
Thiếu niên vứt gã xuống đất, nhìn gã từ co giật dần đến bất động, rồi đứng lên, chùy phá giáp trong tay vẫn chảy máu nhỏ giọt, tí tách xuống nền gạch xanh.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên bậc thang. Tên mắt xếch bị người vừa chết che khuất tầm nhìn nên không rõ chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi nghe tiếng hét mới thấy không ổn, nhưng lúc này muốn chạy đã không kịp.
Người trung niên cụt tai vốn bị đuổi đi nghỉ không biết đã tới từ khi nào, đứng ngay sau gã ta, giơ tay dùng sợi bố bện thành dây thừng siết cổ gã ta một cái. Ông ta vừa siết vừa xoay người cõng tên mắt xếch lên.
Tên mắt xếch tím tái cả mặt, tay quờ quạng bắt lấy dây siết cổ, hai chân không chạm đất đá loạn xạ mấy cái, rồi mềm nhũn hẳn.
Người trung niên thả gã ta xuống đất, rút thanh đao bên hông gã ta ra, rồi từ tay áo gã ta móc được chìa khóa rồi bước xuống bậc thang, hai tay dâng lên trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên nhận chìa khóa, xoay người đi đến chỗ Trang Hành đang sợ đến ngu người, ngồi xổm xuống cởi khóa cổ chân cho cậu.
Trang Hành lúc này huyết áp cao chót vót dần dần hạ xuống, có chút ngơ ngác hồi thần. Cậu nhìn khuôn mặt thiếu niên dính đầy máu, rồi lại nhìn cái chân vừa được tháo xích, mặt mày ngốc nghếch.
AI phát ra tiếng nức nở: [ Cái này gọi là tình cảm cảm động đất trời, tỷ muội thần tiên đó! ]
Trang Hành: “Con mẹ nó nói lại lần nữa thử coi? Tình gì cơ?”
AI: [ Ý là sau này vào cung hai người sẽ cùng giúp nhau, xem kìa, hắn làm được thật mà! Hắn thật sự làm được đó! ]
Trang Hành: “???”
Thiếu niên giao lại binh khí và dây xích cho người trung niên cụt tai. Dù vết thương vẫn còn được băng bó trông rất thảm, nhưng lúc này hắn xách binh khí leo bậc thang lên như người thắng cuộc, cả người mang khí chất "người đàn ông đỉnh nhất hôm nay".
Trang Hành bội phục đến chẳng biết nên thốt ra câu cảm khái gì. Nghĩ một hồi, cậu quyết định: tốt nhất là tránh xa đám người cổ đại động tí là đâm chém này.
Cậu nhìn thiếu niên, vươn cổ ra, dùng cái chân sạch sẽ nhất cọ nhẹ vào tay hắn, biểu thị sự cảm ơn: “Tiểu đệ à, ngươi là người tốt, ta cảm ơn nhiều lắm! Sau này ta sẽ thường xuyên quay lại thăm ngươi!”
Tiếc là chưa kịp dang cánh bay đi thì xung quanh đã trào ra một đám người, tay cầm binh khí vây chặt bọn họ.
Trang Hành hoảng hốt: “Chết dở rồi! Dây dưa không dứt được rồi!”
AI sốt ruột hét lên: [ Chạy mau! Mau bay đi! ]
Trang Hành đảo mắt nhìn quanh: “Không được, đi lúc này thì không nghĩa khí, mà tôi là người rất trọng nghĩa khí đó.”
Trên bậc thang, người thống lĩnh từng dẫn đường cũng chính là tên bắt thiếu niên đang đứng nhìn chằm chằm về phía họ, ánh mắt căng thẳng giao đấu với thiếu niên.
Thiếu niên nheo mắt lạnh lẽo: “Diệp thống lĩnh, ngươi tạo phản rồi.”
Diệp thống lĩnh cười lạnh, ra lệnh cho thuộc hạ hai bên: “Bắt hắn lại!”
Trang Hành “bốp” một tiếng dang cánh ra, chắn trước mặt thiếu niên rồi phát ra tiếng kêu cảnh cáo:
“Thái —— bạch hạc giương cánh ——”
AI: […]