Biến cố đến quá nhanh, Trang Hành còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một luồng hấp lực mạnh mẽ, ngay sau đó cảnh sắc trước mắt lùi lại vùn vụt. 

Trong chớp mắt, cậu đã bị người ta xách chân lên, đầu chúc xuống nước, vừa khéo đối diện với hình bóng phản chiếu dưới mặt suối.

Trong nước còn có thêm một hình bóng khác, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ, nhưng Trang Hành đã nhanh chóng đoán ra thân phận người vừa đến, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng mà kinh hãi nghĩ:

Cái quỷ gì vậy chứ! Sao tôi lại bị Quốc Sư bắt?!

AI: [ Hình như đúng là… Đây đúng là kiểu xui tận mạng luôn đó chủ nhân ơi. ]

Đối với một người xuyên thư mà nói, người dễ nhận ra nhất ở thế giới này chính là Quốc Sư. 

Dù sao thì trong nguyên tác thì đây là nhân vật duy nhất không phải con người. Nguyên tác cũng không phải truyện võ hiệp, không có nội công tâm pháp, không có khinh công nước chảy mây trôi, mà Quốc Sư thì lại có kiểu năng lực "muốn bay là bay", tuyệt đối là tồn tại cấp độ bug. 

Vì thế nên nhân vật này luôn được bao phủ bởi một vòng sáng thần bí, từ hoàng đế đến dân thường đều kính ngưỡng vô cùng. Hắn từng phụ tá ba đời đế vương mà dung nhan vẫn không thay đổi, nói là thần tiên cũng không quá lời. Có cả hai lớp bug chồng lên nhau, cho nên trong lòng bách tính thì Quốc Sư có địa vị chẳng ai sánh bằng.

Một người như vậy, không chỉ là đối tượng khiến hoàng đế tin tưởng tuyệt đối, mà còn là người khai sáng ra con đường “biến thái” của đương kim thiên tử. 

Thế nhưng dân chúng lại chẳng ai thấy hắn sai, ngược lại cho rằng hắn là người tận tụy vì xã tắc. Bình thường thì giúp hoàng đế luyện đan, rảnh rỗi thì ra ngoài gọi gió hô mưa rồi kết nối trời đất, thật sự là vì thiên hạ mà lo lắng đến ruột đau gan thắt. 

Dưỡng hạc á? Đúng là ý của Quốc Sư, bởi vì hạc là sứ giả của thần tiên, muốn tu thành tiên thì đương nhiên phải đối xử tốt với thần sứ. Nhưng mà hoàng đế lại quá mức tung hô, không chỉ phong quan ban tước cho hạc mà còn định chọn ngày cưới cho nó. 

Thật sự là bùn nhão trét không lên tường. Nếu không có Quốc Sư nâng đỡ thì cái nước này sớm tiêu đời rồi.

Trang Hành lúc đọc sách cũng từng nghĩ như vậy. Khi đó cậu là người ngoài cuộc, suy nghĩ khách quan nên tâm thái vô cùng bình thản, nhìn vấn đề từ góc độ của thượng đế.

Nhưng bây giờ cậu xuyên thành một con hạc, còn bị Quốc Sư bắt được thì còn mong có kết cục gì tốt đẹp? Hiện giờ Quốc Sư chính là kẻ thù số một của cậu!

Bao nhiêu suy nghĩ ấy chỉ xảy ra trong tích tắc. Trang Hành hoảng hồn, trong túi lưới giãy giụa dữ dội nhưng lại bị Quốc Sư nhấc lên nhẹ nhàng như xách một con gà con gầy còm, hạ xuống bên bờ suối. 

Trước tiên hắn cúi đầu quan sát cậu một lượt rồi sau đó chẳng buồn để tâm mà tiện tay ném luôn xuống đất.

Trang Hành bị quăng đến mức choáng váng mặt mày: “Trời ơi!”

Thiếu niên liếc nhìn Trang Hành một cái rồi thu lại ánh mắt, thần sắc nhàn nhạt rồi cụp mi cúi đầu, hai tay chắp trước người, hành lễ nói: “Quốc Sư đã trở lại.”

Quốc Sư khẽ gật đầu: “Ừ, trở về mới nghe nói có phản quân làm loạn. Nghe nói ngươi đã trốn ra được nên ta liền lần theo tới đây. Ngươi có bị thương ở đâu không?”

Thiếu niên đáp: “Chân bị thương một chút, cũng không đáng ngại.”

Quốc Sư cúi đầu nhìn xuống chân hắn, thấy ống quần đã vén lên một nửa, vết thương đang được đắp thuốc thì liền bước tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ rồi lắc đầu.

“Loại thảo dược này tác dụng quá chậm. Ta có mang về chút linh dược trong lúc du ngoạn, để ta bôi cho ngươi.”

Vừa nói, hắn ta nâng tay vẽ phù trước vết thương, một đạo ánh sáng lóe lên, thảo dược đắp trên miệng vết thương như bị gió thổi bay tán loạn, lộ ra vết thương đỏ hỏn bên dưới. 

Quốc Sư móc ra một bình sứ trong tay áo, đổ ra một vật trông như hạt giống. Thứ đó bay đến miệng vết thương của thiếu niên rồi lập tức biến mất. Thiếu niên khẽ kêu lên một tiếng, vết thương liền bắt đầu lành lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cuối cùng là da thịt khôi phục như ban đầu.

Trang Hành ngồi xổm bên túi lưới, cố rướn cổ mới nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, không khỏi kinh ngạc cảm thán:

“Thật sự giống hệt như trong sách! Quốc Sư đúng là cái bàn tay vàng siêu cấp! Bảo sao Kỳ Vương luôn muốn kéo hắn về phe mình!”

AI giọng run run: [ Quốc Sư lợi hại như vậy thì chủ nhân ơi, liệu cậu có trốn thoát nổi không đó? ]

Trang Hành cũng bắt đầu hoảng: “Nếu tôi nghe hiểu được bọn họ nói gì thì còn nghĩ được cách! Không biết có còn cơ hội livestream nữa không, bây giờ còn thiếu bao nhiêu điểm mới được một trăm?”

AI: [ Còn thiếu hơn chục điểm. ]

Trang Hành cụt hứng, cúi đầu dùng mỏ ủi ủi cát dưới đất.

Lúc này thiếu niên bước lại gần cậu, kéo kéo lưới đang buộc trên người cậu, trong mắt lộ vẻ chán ghét rõ rệt mà thờ ơ nói:

“Con hạc này gầy yếu quá, nhìn chẳng đẹp gì cả nên không có cũng chẳng sao.”

Quốc Sư lại mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia thâm ý, như thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của thiếu niên.

“Trong cung có chuyên gia nuôi dưỡng, sẽ chăm sóc nó rất chu đáo.”

Thiếu niên cũng không khăng khăng, xoay người, tay đặt sau lưng cầm lấy cán quạt:

“Vậy thì nghe theo Quốc Sư.”

Quốc Sư hài lòng gật đầu. Ánh mắt chuyển sang người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, sắc mặt liền lạnh xuống.

“Kẻ nô tài này bảo vệ chủ nhân không tốt, khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh. Bổn tọa sẽ giết gã để răn đe cảnh tỉnh.”

Thiếu niên vừa buông tay ra liền siết chặt lại. Trang Hành ngồi ngay sau lưng hắn, nghi hoặc nhìn thấy gân tay thiếu niên căng chặt đến trắng bệch, máu từ lòng bàn tay chảy ra thành giọt. 

Cậu giật mình, suy nghĩ chốc lát rồi cúi đầu nhặt một viên đá cuội mịn màng rồi ngậm lên, lén lút nhét vào tay hắn.

Thiếu niên hơi giật lông mày, lông mi rũ xuống che đi ánh mắt, thấp thoáng hiện lên tia sáng khác thường. Hắn khựng lại một chút rồi mở tay ra nhận lấy viên đá, rồi lại nắm chặt. 

Viên đá bị phơi nắng và nướng qua lửa nên giờ rất ấm, hơi ấm đó truyền từ lòng bàn tay lan khắp cơ thể, hòa tan dòng máu đang lạnh giá trong người thiếu niên.

Người kia quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu, run giọng nói: “Nô tài… nguyện chịu tội chết.”

Quốc Sư rút kiếm, ánh thép loé lên trong chớp mắt. Luồng kình phong hất tung mái tóc thiếu niên, khớp ngón tay trắng bệch siết chặt, viên đá trong tay bị bóp nứt, thiếu niên đứng thẳng, mím môi không nói một lời và đồng tử đột nhiên co lại. 

Mũi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Ánh mắt Quốc Sư lướt qua mặt thiếu niên, lưỡi kiếm chợt lệch đi, cắt phăng một bên tai của người đàn ông, máu tươi bắn tung toé.

Người đàn ông đau đến toàn thân run rẩy, nhưng tuyệt nhiên không rên lấy một tiếng, chỉ có mồ hôi lớn như hạt đậu chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt.

Trang Hành sợ đến mức ngồi phệt xuống đất, đồng tử như nhuộm máu, trân trối nhìn thiếu niên.

Viên đá trong tay hắn đã hóa thành bột, rơi lả tả trong làn máu đỏ rực.

Quốc Sư thu kiếm vào vỏ, gương mặt mỉm cười nhẹ nhưng ý cười chưa chạm tới đáy mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng cao ngạo. Hắn ta nhìn thiếu niên thật sâu, chậm rãi nói:

“Suýt nữa thì quên, gã là người mẫu thân ngươi để lại. Xem như nể mặt người đã khuất nên ta tạm thời tha cho gã một mạng. Cái tai này, coi như là bài học cảnh tỉnh.”

Thiếu niên như bị dọa, hơi khẽ rụt lại rồi cúi đầu cung kính nói: “Đa tạ Quốc Sư hạ thủ lưu tình.”

Người đàn ông vẫn phủ phục dưới đất, khàn giọng mở miệng: “Đa tạ Quốc Sư ân xá.”

Quốc Sư xoay người: “Phạt cũng phạt rồi, giờ thì quay về thôi.”

Thiếu niên lại bất ngờ tiến lên một bước gọi hắn lại. Khi hắn ta xoay người thì thiếu niên vội cúi đầu, né tránh ánh mắt, khẽ hỏi:

“Quốc Sư từng quay lại đô thành chưa? Nơi đó… hiện giờ thế nào rồi?”

Quốc Sư đáp: “Tạm thời chưa rõ tình hình cụ thể. Nghe nói loạn đảng cấu kết ngoại địch, nuôi một toán binh Bắc Nhung ở trại ngựa biên cương. Đám Bắc Nhung kia không học được chút đạo nghĩa nào của Trung Nguyên, đốt phá giết chóc cướp bóc, chuyện ác gì cũng làm. Nếu để chúng tràn vào thì e rằng đô thành cũng chẳng khá gì đâu.”

Thiếu niên cúi đầu, do dự lui lại một bước.

“Ta…”

Quốc Sư nói: “Nếu ngươi thật sự sợ hãi thì chi bằng đến Đái Quốc gần đây nhất trú tạm vài hôm. Đợi ta xử lý xong đám phản loạn, sẽ đến đón ngươi.”

“Vậy làm phiền Quốc Sư rồi!” Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút lại nói tiếp:

“Chỉ là gần đây Đái hầu đang bệnh nằm liệt giường, có lẽ không tiện tiếp khách nên ta dứt khoát đến Phế Đô đi.”

Trong mắt Quốc Sư lướt qua một tia khinh thường, khẽ cười: “Phế Đô cũng không tệ. Phế Đô tránh xa phân tranh, là nơi tốt để tạm lánh.”

Thiếu niên đột nhiên liếc nhìn Trang Hành một cái. Cậu đang nghe chuyện mà thấy đầu óc toàn muỗi bay ong ong thì bị ánh mắt ấy làm giật mình một cái. Thiếu niên nói:

“Phế Đô chắc chẳng có gì thú vị, con hạc này cứ để ta mang theo. Tuy hơi gầy nhưng ít ra cũng có thể làm bạn chơi đỡ buồn, còn hơn là ngồi không chờ ngày trôi qua.”

Quốc Sư từ nãy đã nhìn qua Trang Hành, có lẽ cảm thấy cậu chẳng có gì đặc biệt nên cũng chẳng bận tâm chuyện giữ hay thả, chỉ gật gật đầu cho qua. 

Hắn giơ tay thu lưới lại, không cho cậu cơ hội chạy trốn rồi lại giơ tay lần nữa hút cậu về phía mình. Trong tiếng hét hoảng loạn của Trang Hành, một cái lồng sắt trống rỗng hiện ra, giam cậu vào trong rồi sau đó ném thẳng lên xe ngựa của thiếu niên.

Trang Hành bị rơi đến choáng váng mặt mày, trong lòng toàn là sợ hãi mù mờ:

“Hắn ta muốn làm gì? Muốn đem tôi dâng cho hoàng đế à?”

AI lắp bắp: [ Kh-không biết… ]

Thiếu niên nhanh chóng bước lên xe, ngồi xuống bên cạnh Trang Hành rồi nhét cái lỗ tai không biết lượm lúc nào vào trong tay áo.

Trang Hành nhìn chằm chằm tay áo của hắn, ngây người một lúc, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cơn sợ hãi lạ lùng, sau đó là nghiến răng nghiến lợi phẫn uất:

“Mối thù này tôi nhớ kỹ rồi! Đồ lão bất tử, cứ chờ đấy cho tôi!”

AI đầy lo lắng: [ Hắn nhìn lợi hại quá đi! Vậy ai mới đánh lại được hắn đây? Hay là… Hay là mình đi tìm Kỳ Vương đi! Cậu nhớ nguyên tác có nhắc chỉ có Kỳ Vương mới có thể đối kháng với Quốc Sư! ]

Trang Hành: “Đi kiểu gì? Nói thử coi là tôi làm sao đi được?”

AI nhìn cái lồng sắt xung quanh, rơi vào im lặng. Một lúc sau thì nó nhanh chóng chuyển chủ đề: [ Chủ nhân à, cậu nói xem tiểu huynh đệ này là ai nhỉ? Hắn thân thiết với Quốc Sư như vậy, có khi nào là hoàng đế không? ]

Trang Hành suy nghĩ một chút: “Không có khả năng. Tôi nhớ nguyên tác hoàng đế đã hơn hai mươi rồi nhưng tiểu huynh đệ này nhìn còn chưa thành niên. Với lại, rõ ràng hắn là một tiểu thiên sứ hiền lành, đâu có giống tên biến thái trong sách đâu chứ?”

AI: [ Ờ ha, nghe cũng đúng. ]

Trang Hành bắt đầu suy đoán táo bạo:

“Đã có thể đứng trước mặt Quốc Sư mà nói chuyện, chắc chắn có quan hệ với hoàng cung. Nếu không phải hoàng đế, thì còn ai vào đây nữa? À đúng rồi, tôi nhớ trong nguyên tác hoàng đế có nuôi rất nhiều nam sủng, cậu xem tiểu huynh đệ này xinh trai thế này thì có đủ tư cách làm nam sủng không?”

AI: [ Có chứ, dư sức luôn ấy chứ. ]

Trang Hành càng nghĩ càng thấy hợp lý, trong mắt hiện đầy vẻ xót thương.

“Bảo sao hắn lại đang bỏ trốn. Tiếc là vẫn không thoát nổi ma trảo của Quốc Sư. Tội nghiệp đứa nhỏ, còn chưa lớn đã phải vào cung hầu hạ biến thái… Thật sự là cùng cảnh ngộ với tôi…”

Lúc Trang Hành còn đang tưởng tượng tương lai mình và tiểu huynh đệ trong cung làm bạn an ủi lẫn nhau, thì thiếu niên bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu.

Trang Hành chớp chớp mắt.

Thiếu niên chăm chú quan sát cậu, ánh mắt nghiêm túc, từng chút một tỉ mỉ đánh giá.

Trang Hành hỏi AI: “Hắn nhìn tôi làm gì vậy? Có phải cũng nghĩ giống tôi không?”

AI ngập ngừng: [ Có thể… thật đáng thương… ]

Ánh mắt thiếu niên sâu lắng, trầm tư một lát rồi sau đó bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng.

Trang Hành hoảng hốt: “Gì vậy trời?! Hắn định làm cái gì đấy?!”

Nhưng thiếu niên không cởi hết quần áo, chỉ để lộ một khoảng ngực trắng nõn. Dưới ánh mắt hoảng hốt của Trang Hành, hắn tháo xuống một chiếc lông chim trắng đang dán sát bên ngực.

Trang Hành tò mò nghiêng đầu nhìn kỹ chiếc lông chim ấy. 

Nhờ ánh sáng yếu ớt trong xe ngựa, cậu mới thấy rõ là đó không phải lông thật, mà là một mảnh ngọc trắng mỏng như cánh ve. 

Trên ngọc có vài hoa văn mờ mờ, không rõ là do điêu khắc hay là đồ án sẵn. Trên đỉnh phiến ngọc có gắn một sợi tơ cực kỳ mảnh và trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra.

Thiếu niên đem miếng ngọc trắng hình lông chim ấy cùng với sợi tơ đặt vào trong lồng sắt, rồi giơ tay nâng cánh Trang Hành lên. 

Hắn tìm đúng vị trí rồi cẩn thận móc sợi tơ vào, rồi dán miếng ngọc theo chiều của lông cánh. Không biết miếng ngọc ấy dùng chất gì, mà dán vào như keo nước, bám chặt vào cánh cậu.

Trang Hành vẫy nhẹ cánh thử, miếng ngọc không hề rơi ra.

Thiếu niên lại sờ sờ cổ cậu, ánh mắt sâu kín, khẽ nói: “Không biết ngươi có nghe hiểu được ta nói hay không. Nếu có thể nghe hiểu thì xin hãy giúp ta bảo quản vật này. Nếu không nghe được…”

Trang Hành: “Tiểu huynh đệ à, ngươi nhét cái bảo bối này vào người ta là có ý gì? Có gì cứ nói rõ ra, vài hôm nữa nói cũng được mà! Hiện tại ta nghe không hiểu gì hết á!”

Thiếu niên rũ mắt một lát, lời nói ngừng lại rồi cuối cùng thu tay về, quay đầu nhìn ra ngoài theo ánh lửa lập lòe, trong mắt lạnh lẽo, sát khí lặng lẽ dâng lên.

____________

góc nói nhỏ: chỉ khi nói chuyện với hệ thống thì trang hành mới xưng tôi cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play