Trang Hành đang múa vũ đạo rất khí thế thì vô tình chạm phải ánh mắt của thiếu niên. 

Ánh mắt hắn đen thẳm lại sáng, như thể nhìn thấu lòng người. Trang Hành bỗng nhiên thấy xấu hổ, vội thu cánh lại rồi ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục kiếm ăn.

AI lên tiếng: [ Lượng người xem quá ít, tui đề nghị cậu làm ba món ăn. Một bữa mà có thể làm ba món hoặc hơn thì sẽ được một cây trưởng thành. Một cây có thể dùng để mua một vị trí quảng cáo trong một ngày. Dù vị trí hơi tệ, nhưng có còn hơn không. Cậu cũng biết đấy, giờ làm gì mà không phải quảng bá? Có hấp thụ ánh sáng thì mới dẫn được lưu lượng chứ! ]

Trang Hành đầu tiên là ngạc nhiên: “Còn có vụ thao tác này sao?”

Sau đó tức thành cá nóc: “Cậu muốn tôi làm ba món ăn? Cậu là cố tình làm khó Tiểu Hạc như tôi đúng không!?”

AI nói: [ Một món cũng được, nhưng nếu một bữa mà không đủ ba món thì chỉ được một khóm cỏ thôi. Cỏ thì không thể mua quảng cáo. Nhưng nếu cậu tưới một trăm bình dung dịch dinh dưỡng thì cỏ này sẽ thành cây. ]

Trang Hành im lặng một chút: “Các người đúng là viết cốt truyện nhiều thật đấy… Vậy xin hỏi, một trăm bình dung dịch dinh dưỡng lấy ở đâu ra?”

AI đáp: [ Mỗi người xem xem hết một lần livestream của cậu thì sẽ được tính một bình. Nếu xem lại bản phát thì lần đầu tiên xem cũng được tính một lần. ]

Trang Hành gật gù: “Hiểu rồi, nói cho cùng vẫn là phải nấu đồ ăn.”

Lúc này người xem duy nhất trong phòng không biết là bật livestream rồi mải làm chuyện khác, hay thật sự cảm thấy "động vật thế giới" có gì đó thú vị. 

Dù sao thì Trang Hành quyết định giữ chân vị khán giả quý giá này: “Hiện tại tôi không thể nói chuyện, có cách nào giao lưu với người xem không?”

AI đáp ngay: “Có nha! Người xem đến từ thế giới cũ của cậu, ngôn ngữ giống nhau nên cậu nói gì tôi sẽ chuyển thành phụ đề.”

Trang Hành lập tức phấn chấn: “Được! Bắt đầu thôi! Hôm nay tôi sẽ làm ba món ăn! Bước đầu tiên là tìm nguyên liệu tươi sống!”

AI nhanh chóng hiển thị phụ đề trên giao diện. Người xem duy nhất đang định rời đi, nhìn thấy chữ trên màn hình thì tò mò ở lại. 

Xem thêm vài phút, cuối cùng cũng phát ra dòng đạn thứ hai: Chủ phòng đâu? Đây là đang livestream hả?

Trang Hành: [ Vị người xem kia, có thể tặng tôi một bông hoa nhỏ không~? ]

Người xem nhìn thấy phụ đề: “……”

Trang Hành đang nỗ lực phát sóng trực tiếp thì ở bên suối, người đàn ông đã xử lý xong vết thương cho thiếu niên, đi tìm ít củi rồi nhóm lửa bên bờ suối. 

Sau đó ông ta xắn tay áo và quần, cởi giày bước xuống suối định bắt cá. Nhưng rõ ràng ông chưa từng làm chuyện này nên động tác vụng về lắm. Khó khăn lắm mới thấy một con cá, chưa kịp bắt thì đã trượt chân ngã nhào xuống nước. 

Dù suối khá nông, không nguy hiểm gì, nhưng ông vẫn lúng túng bò dậy lau mặt trong bộ dạng nhếch nhác.

Trang Hành nhìn ông mà thầm nghĩ: Còn thảm hơn mình nữa. 

Đợi đến lúc ông ta trượt lần thứ ba thì Trang Hành do dự một chút, rồi mang con cá vừa bắt được đưa đến trước mặt ông.

Người đàn ông ngẩn người, Trang Hành không nói không rằng, trực tiếp nhét cá vào tay ông rồi buông mỏ ra. Ông ta luống cuống giữ lấy con cá suýt trượt khỏi tay, ngơ ngác nhìn con hạc trước mặt rồi sau đó hớn hở chạy lên bờ, quỳ xuống bên cạnh thiếu niên thì thầm điều gì đó.

Thiếu niên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trang Hành đầy suy tư.

AI tiếc nuối lắc đầu: [ Cậu khó khăn lắm mới bắt được con cá mà! ]

Dòng đạn xuất hiện: (hoa) Gì đây? Sao lại có đàn ông mặc cổ trang? Là đoàn phim nào vậy?

AI lập tức kích động: [ A a a a a a a cậu được một điểm tích lũy rồi!! ]

Trang Hành lập tức cảm thấy việc tặng cá hoàn toàn xứng đáng. Cậu xoay người vui vẻ tiếp tục kiếm ăn, không biết có phải do "làm việc tốt tích đức" không, mà sau đó lại bắt được liên tiếp ba con cá, vài con tôm, rồi tìm thấy mộc nhĩ mọc trên khúc gỗ mục, còn nhặt được ít nấm hương trên bờ suối.

Để tránh livestream bị nhàm chán nên Trang Hành cứ vừa làm vừa nói không ngừng, giới thiệu từng nguyên liệu, miệng vừa khoa học vừa dí dỏm, bất giác giữ chân được người xem. 

Nhưng do không có giọng nói mà chỉ có phụ đề, nên xem lâu rồi khán giả vẫn thấy thiếu gì đó. Cuối cùng một dòng đạn khác xuất hiện: (gạch) Nhàm chán quá.

AI xót ruột: [ Anh ơi, anh mới tích được một điểm mà đã định out rồi hả… ]

Trang Hành dở khóc dở cười, thấy người xem có vẻ sắp out thật nên bèn vội chạy lên bờ, chọn con cá to nhất rồi ấn móng vuốt xuống:

[ Nguyên liệu tươi sống nha! Giờ tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu đây! ]

Người xem nhìn thấy dòng chữ thì hơi dừng lại, định ấn nút thoát nhưng khóe mắt lại liếc thấy… con hạc đang lắc mông.

Người xem: “……”

Trang Hành uốn éo vặn mông, vẫy đuôi rất nghệ, đồng thời dùng móng vuốt sắc bén mổ bụng cá, moi nội tạng ra, rửa sạch dưới suối, quay lại tiếp tục đánh vảy. Vừa làm vừa thêm phụ đề:

[ Ăn là phải ăn sạch sẽ, hạc cũng không ngoại lệ nha~ ]

AI suýt hộc máu: [ Chủ nhân ơi! Cậu tấu hài đến gãy cả chân rồi! ]

Trang Hành tỉnh bơ: “Đừng ồn, kiếm điểm tích lũy quan trọng hơn!”

AI đột nhiên hét to: [ A a a a a lại có người mới vào! Hiện tại có hai người xem! ]

Chưa được bao lâu, một dòng đạn khác lại bay ngang: Đây là chương trình gì vậy? Động vật thế giới?

Trang Hành vội vàng gõ phụ đề:

[ Đây là phát sóng trực tiếp sinh tồn dã ngoại kết hợp ẩm thực! 100% nguyên sinh! Ai thấy hứng thú nhớ nhấn theo dõi nhé! Tiểu Hạc là đầu bếp siêu cấp ngầu nha~ ]

Người xem thứ hai: “……”

AI: [……]

Dù móng vuốt sắc thật, nhưng vẫn không tiện như dao. Trang Hành đánh vảy cá đến mệt, nhưng bên cạnh cậu còn có người thảm hơn — người đàn ông kia dùng dao gọt vảy mà con cá thì cứ trơn tuột, không ngừng chạy khỏi tay. 

Ông ta cứ phải chạy qua chạy lại giữa “đánh vảy” và “bắt lại”, lúng túng hết phần người.

Trang Hành xử lý xong ba con cá thì ông ta còn chưa xong một con.

Thiếu niên ngồi bên cạnh đứng dậy, chống chân khập khiễng bước tới, dùng cành cây xiên qua mang cá rồi đưa đến trước mặt Trang Hành.

Trang Hành đại khái hiểu ý, giơ móng vuốt lên kéo cá về, ấn lên đá mà giúp hắn xử lý nốt phần còn lại.

Trên giao diện livestream hiện lên một loạt dấu chấm than, rồi dòng đạn xuất hiện:  A a a a a tiểu ca ca đẹp trai quá!! Là chủ phòng phải không!?

Trang Hành lúc đầu chẳng hề chú ý đến làn đạn kia, bởi vì AI sợ ảnh hưởng đến việc cậu bắt cá nên đã điều chỉnh độ trong suốt, đẩy nó lên phía trên màn hình. 

Đến khi cậu nghe thấy tiếng đồng vàng leng keng thì mới ngẩng đầu ngạc nhiên, chỉ kịp thấy đuôi hiệu ứng đặc biệt lóe sáng. Như có thứ gì đó phát nổ, ánh lửa rực rỡ giữa hiệu ứng đồng vàng bay thẳng vào góc nhỏ của kho báu kim tệ, rồi một làn đạn mới hiện ra:

(mìn) Tiểu ca ca đẹp trai quá! Đã theo dõi cậu rồi nha!

AI sung sướng đến phát điên: [ Oa oa oa có người tặng quà nè! Một trăm Tấn Giang tệ lận! Còn nhấn theo dõi nữa! Hai điểm tích lũy luôn! ]

Trang Hành bị hạnh phúc ập đến bất ngờ, ngẩn ra vài giây rồi sau đó nhìn sang khuôn mặt thiếu niên, lặng lẽ cảm thán:

“Làm phát sóng trực tiếp, đúng là vẫn phải dựa vào nhan sắc mà sống thôi.”

Rất nhanh, Trang Hành giao đống cá đã xử lý sạch sẽ cho thiếu niên. Ban đầu cậu định đưa cho người đàn ông bên cạnh, vì rõ ràng người làm việc là ông ta, nhưng mà… nhan sắc của thiếu niên quá mức lợi hại nên không dùng thì phí. 

Cậu còn cố tình “có tâm cơ” chọn vị trí gần thiếu niên nhất để xử lý phần tôm và nấm còn lại, đảm bảo thiếu niên luôn lọt vào khung hình livestream.

Quả nhiên, màn hình lập tức hiện lên một loạt làn đạn toàn dấu chấm than. Người xem mới vào cũng bị nhan sắc thu hút, làn đạn đều là bình luận khen ngợi, hoa tươi hiệu ứng nở không ngừng.

Làn đạn 1: (hoa) Tiểu ca ca đẹp trai ghê!

Làn đạn 2: (hoa) Tiểu ca ca à, con hạc của cậu ngoan quá, còn biết nấu ăn nữa chứ!

Làn đạn 3: (hoa hoa) Trời ơi tui vừa click vào cái phòng livestream thần tiên gì vậy nè!

AI kích động đến cười như đại gia trúng số:

[ Ha ha ha! Tích lũy tăng! Lại tăng nữa nè! ]

Số người xem bắt đầu tăng chậm rãi nhưng ổn định. Tuy chưa đến mức náo nhiệt nhưng cũng không còn lạnh lẽo như lúc đầu.

Trang Hành ngậm nhánh cây, cố gắng xiên nguyên liệu cho thật sạch sẽ rồi đặt lên giá nướng.

Người đàn ông bên cạnh thì sững sờ nhìn cậu, cá trong tay suýt cháy khét mà vẫn chưa kịp trở mặt. Trang Hành nhìn không nổi, vội vươn cổ rồi cướp lấy nhánh cây trong tay ông để trở cá giúp. Trên màn hình lập tức xuất hiện liên tiếp những bài “666”.

Làn đạn 1: (hoa hoa) Ha ha ha ha Tiểu Hạc nhà tui sắp thành tinh rồi! Cái gì đây, sa điêu cốt truyện hả trời!

Làn đạn 2: (hoa hoa) Làm livestream giờ cạnh tranh dữ ha, không những phải có cốt truyện mà còn phải có đạo cụ, diễn xuất trực tiếp luôn á.

Làn đạn 3: (hoa hoa) Tui rơi nước mắt rồi, idol của tui diễn còn không bằng một con bạch hạc!

Thiếu niên tuy không nhìn thấy làn đạn, nhưng ánh mắt nhìn Trang Hành càng lúc càng nhiều ẩn ý.

AI bắt đầu thấy hơi lo lắng: [ Hay là mình tiết chế lại chút? ]

Trang Hành tỉnh bơ: “Không sao đâu, lo kiếm tích lũy trước đã. Dù sao tiểu đệ này chân cũng què rồi, tôi làm xong việc là bay đi ngay nên không ai nghi ngờ đâu.”

AI: [ … Còn mẹ nó "làm xong việc". ]

Ba món “mỹ thực” hoàn thành, phòng livestream đã có sáu bảy người xem, điểm tích lũy cũng vượt 50. Trang Hành cắn một miếng cá nướng, vui vẻ nói:

“Hôm nay tôi nhất định sẽ kiếm đủ một trăm điểm tích lũy!”

Người đàn ông cung kính dâng cá cho thiếu niên, thiếu niên nhận lấy rồi cúi đầu cắn một miếng. Có lẽ vì không có gia vị nên vị khá nhạt, thiếu niên nhíu mày một cái nhưng động tác và tư thế của hắn lại cực kỳ đẹp, từ tận xương phát ra khí chất cao quý, trông như một bức tranh sống.

Làn đạn 1: (mìn) Tôi muốn gáy luôn rồi! Rốt cuộc tiểu thần tiên này từ đâu tới vậy?!

Làn đạn 2: (hoa hoa) Tiểu ca ca đẹp quá đi mất! Tôi có thể! Tôi có thể!

Làn đạn 3: (hoa hoa) Tỷ tỷ được, muội muội cũng được nha!

Làn đạn 4: (hoa hoa) Tôi thì… cũng được!

Trang Hành nhìn màn hình mà thấy hướng phát triển của làn đạn có gì đó sai sai: “Cái gì mà “tôi thì… cũng được”?”

AI: [ Khụ khụ…… ]

Thấy điểm tích lũy tăng hơi chậm, Trang Hành cảm thấy cần phải làm gì đó, nghĩ ngợi một hồi rồi cậu lặng lẽ tiến lại gần thiếu niên, uốn cổ, nhẹ nhàng áp nửa bên mặt lên mặt thiếu niên rồi cọ cọ một cái:

[ Mau đánh phụ đề nha! Oa, mềm mịn non nớt, xúc cảm tinh tế, giống hệt như cá tươi vậy đó. ]

Thiếu niên cứng đờ.

AI: [……]

Khán giả: “!!!”

Trang Hành lại vòng sang bên kia, dán nốt nửa mặt còn lại lên má thiếu niên mà tiếp tục cọ: [ Oa, góc cạnh rõ ràng, giống như dãy núi xa xa trập trùng nguy nga. ]

Thiếu niên: “……”

AI: [……]

Dù AI cảm thấy như vừa bị ép ăn một nồi kinh hãi lớn, nhưng vẫn cẩn trọng đánh phụ đề cho cậu. 

Đợi đến khi Trang Hành dịch đầu khỏi mặt thiếu niên, thiếu niên chỉ hơi nhíu mày rồi tiếp tục ăn cá, còn phòng livestream thì… khán giả hoàn toàn bùng nổ. 

Màn hình sáng rực đủ loại hiệu ứng, từ "hhh" cho tới "666" bay loạn trời.

Trang Hành thấy điểm tích lũy “vèo vèo vèo” nhảy lên bảy tám chục, lập tức quyết định tiếp tục nỗ lực. Cậu đem toàn bộ phần “mỹ thực” còn lại đưa đến trước mặt thiếu niên. Thiếu niên đa tạ rồi nhận lấy rồi chia một nửa cho người đàn ông bên cạnh. 

Người đàn ông không vội ăn, mà trước tiên quỳ xuống bên cạnh giúp thiếu niên bóc vỏ tôm, rút gân sạch sẽ.

Khán giả ai nấy đều tưởng đây là cốt truyện được dàn dựng kỹ lưỡng, thi nhau thả làn đạn kiểu “Diễn nhập tâm quá rồi!”, “Cười muốn sặc cá nướng!”

Trang Hành đang chăm chăm nhìn điểm tích lũy thì bỗng trong rừng vang lên tiếng chim chóc bay loạn. Người đàn ông bên cạnh lập tức bật dậy, cảnh giác hẳn lên.

Thiếu niên thả cành cây xuống rồi rũ mắt nói: “Không kịp đi rồi, tùy cơ ứng biến thôi.”

Làn đạn 1: (hoa) Ha ha ha ha lại có tình tiết mới hả? Biên kịch nhà ai viết vậy trời?

Làn đạn 2: (hoa hoa) A a a a a tiểu thần tiên có giọng nói hay ghê, nghe mà mê luôn á!

Làn đạn 3: (hoa) Ủa, phương ngữ gì vậy ta… nghe hổng hiểu……

Tuy Trang Hành không cảnh giác như hai người bản xứ, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nên bèn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

“Tiểu đệ kia xem ra thân phận không tầm thường, tôi có nên chuồn lẹ giữ mình không nhỉ?”

AI: [ Chắc là nên đó, để tui tắt livestream liền. Chúng ta chạy lẹ đi! ]

Lúc này, mặt trời đã lặn xuống chân trời, ánh hoàng hôn vàng rực phủ khắp dãy núi xa xa, phản chiếu lên mặt suối sóng nước lấp lánh.

Trang Hành chẳng còn tâm trí thưởng cảnh, chỉ muốn mau chóng bay khỏi nơi thị phi này. 

Nhưng cậu vừa mới giương cánh bay lên, thì một tấm lưới lớn đã từ xa bay tới, nhanh như chớp úp thẳng xuống, chuẩn xác bao trọn lấy cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play