Thiếu niên phun ra ngụm bùn lẫn cọng cỏ trong miệng, nằm rạp nghe ngóng động tĩnh một lúc, xác định bọn người kia đã rút lui mới gắng gượng bò dậy. 

Nhưng động tác của hắn vô cùng khó nhọc, một tay chống vào gốc cây bên cạnh, tay còn lại đỡ lấy chân mình, sắc mặt trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi lạnh mỏng như sương, hàm răng cắn chặt lại.

Lúc này Trang Hành mới chợt ý thức được là hắn bị thương, trong lòng dấy lên chút áy náy. Cậu bước chậm đến trước mặt thiếu niên, vặn cổ thành một góc mà con người không bao giờ đạt tới được, dí sát vào nhìn kỹ miệng vết thương nơi đùi hắn. 

Vết thương bị quần che đi, không rõ lớn nhỏ và độ sâu, chỉ thấy phần ống quần đã bị máu nhuộm đến đỏ bầm, ở giữa vẫn còn máu tươi rỉ ra, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng. Nếu không cầm máu kịp thời thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

AI bất chợt lên tiếng: [ Cậu không tính chỉnh lại cái cổ quái đản đó sao? Kéo mắt ra xa tí được không? Tui thấy ánh mắt hắn nhìn cậu như thể đang ngó một con ngốc ấy. ]

Trang Hành: “…...”

Cậu ngẩng đầu, chỉnh lại cổ về tư thế bình thường, sực nhớ lúc nãy từng thấy cây kế ven đường, lập tức phấn khởi:

“À đúng rồi, rau gai cầm máu được mà! Lúc nãy có thấy, cậu còn nhớ là ở chỗ nào không?”

Rau gai là loại thảo dược hoang dại dễ gặp, còn gọi là cây kế, hoa nở bung nở bét, hình thù nhìn phát ngứa mắt, nhưng rất dễ nhận ra. Tuy Trang Hành không rành thuốc nhưng hồi bé từng chơi ở quê, có người lớn kể qua nên vẫn còn nhớ, nhất là vì nó có chữ “rau” trong tên nên ấn tượng sâu đậm tới tận bây giờ.

AI nói giọng tủi thân: [ Cậu tự đi tìm đi, tui chỉ là hệ thống phát sóng trực tiếp thôi, không có tích hợp chức năng chỉ đường. ]

Trang Hành vốn cũng không mong gì ở nó, đã quyết định xong liền vỗ cánh bay về phía rìa rừng. Đám hạc thấy cậu bay đi thì tưởng muốn quay về, hí hửng kêu to rồi bay theo nhưng Trang Hành chỉ bay một đoạn ngắn liền đáp xuống, dùng mỏ nhổ mấy nhánh lá cây kế mọc hoang dưới đất.

Đám hạc sốt ruột bu quanh kêu quang quác, Trang Hành đành phải dừng lại giải thích rằng mình sẽ đi tìm nơi khác làm tổ rồi một thời gian nữa sẽ quay lại. Đám hạc hiển nhiên không tin cậu có khả năng sống một mình, lại không có dây thừng mà trói cậu đem về, sốt ruột đến mức bay loạn cả lên.

Nhưng Trang Hành đã hạ quyết tâm. Cậu gom lá cây kế lại rồi dùng răng và chân cột túm bằng một sợi dây leo, đánh nút chắc chắn, rồi ngậm dây bay trở về hướng thiếu niên.

Đám hạc không đuổi theo nữa. Lần này ra ngoài toàn là hạc trưởng thành, trong đàn vẫn còn nhiều già trẻ. Dù là loài chim nhưng chúng cũng biết suy nghĩ. Nhìn Trang Hành rõ ràng một lòng muốn đi nên chúng đành quay đầu, buồn bã kêu vang một hồi rồi bay về tổ.

Trang Hành quay lại rừng, đáp xuống đất, ngậm theo bó rau gai đến trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên cúi mắt nhìn, trong đáy mắt thoáng qua nét ngạc nhiên nhưng không đưa tay ra nhận. Trang Hành đành nhấc móng vuốt chỉ vào chân hắn, rồi lại đẩy bó rau tới gần ý bảo dùng nó, thiếu niên hơi nheo mắt lại, vẫn không đưa tay mà ngược lại nhìn chằm chằm gương mặt Trang Hành, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, vài phần tò mò.

Trang Hành nhíu mày trong lòng: “Này nhóc, cậu không hiểu ý tôi sao? Tôi nói rõ lắm rồi còn gì…”

AI an ủi: [ Chắc hắn chưa từng thấy động vật thành tinh nên bị dọa đấy, để từ từ. ]

Đúng lúc đó, từ ngoài rừng vang lên tiếng vó ngựa và bánh xe dồn dập. Sắc mặt thiếu niên khẽ thay đổi, Trang Hành cũng giật mình, tưởng kẻ địch đuổi tới nơi. Theo bản năng cậu dang cánh che chắn trước mặt thiếu niên, nhưng động tác gấp gáp quá nên lực không kiểm soát nổi, lại một lần nữa chụp hắn ngã sõng soài.

Thiếu niên: “……”

Trang Hành áy náy: “Trời đất ơi, xấu hổ chết mất. Mình mạnh dữ vậy hả? Chỉ định an ủi tí thôi mà…”

Tiếng vó ngựa ngày một gần. Trang Hành thấy thiếu niên lồm cồm bò dậy quá khó khăn nên dứt khoát ép cánh xuống, dùng thân thể che chắn, còn nghiêng cổ kiểm tra lại xem có phần nào của hắn lộ ra không. Xác định đầu chân đều ổn, cậu mới yên tâm.

AI cạn lời: [ Bộ dáng của cậu lúc này, giống y chang gà mái già bảo vệ con vậy đó. ]

Trang Hành không cãi: “Cứu người thì cứu tới nơi tới chốn, không thể nửa chừng bỏ được.”

Chẳng mấy chốc, một cỗ xe ngựa dừng lại bên rìa rừng, thân xe thô sơ mộc mạc. Từ đầu xe có một người đàn ông trung niên nhảy xuống, ăn mặc giản dị, trông có học thức, không giống bọn người vũ phu lúc trước. Người này hấp tấp chạy đến, vừa tìm kiếm vừa xô bụi rậm ra xem, cuối cùng dừng trước mặt Trang Hành thì ngẩng đầu lên.

Trang Hành: “Trên đất có vết máu, giờ mình giả bộ ăn thịt hắn thì người này có tin không nhỉ?”

AI: [ …... ]

Chưa kịp nghĩ thêm, thiếu niên đã đẩy cánh cậu ra rồi cố nhịn đau bò ra khỏi chỗ nấp. Người đàn ông hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đỡ lấy hắn.

“Xảy ra chuyện gì vậy! Bị thương rồi sao?”

“Không sao.” thiếu niên mướt mồ hôi nhưng vẫn gượng dậy, hỏi khẽ: “Ngươi đã ném được bọn chúng?”

Người đàn ông gật đầu: “Ném được rồi. May mà Quốc sư trở về kịp thời, dẫn người đánh lui chủ lực của bọn chúng nên nô tài mới có thể thoát thân.”

Ánh mắt thiếu niên khẽ trầm xuống: “Quốc sư đã về trước rồi?”

“Dạ!” Gã nhìn vết thương của thiếu niên mà đầy lo lắng, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Mau lên xe ngựa, nô tài đưa Chủ thượng đến nghênh Quốc sư!”

Thiếu niên nhíu mày, bò lên lưng gã, nhưng tay lại đè vai ngăn lại: “Không. Không thể quay về.”

Người đàn ông sững người, kinh ngạc.

Thiếu niên đưa tay nhận lấy bó rau gai vẫn còn nằm trong mỏ Trang Hành, còn nhẹ nhàng sờ đầu cậu một cái: “Cảm ơn ngươi.”

Hai mắt Trang Hành trợn tròn: “Gì gì gì? Hắn nói cái gì vậy?”

AI cũng ngơ ngác: [ Ờ… Ờ… ]

Thiếu niên cầm rau gai, lại khập khiễng ngồi vững: “Chưa thể quay về. Hướng tây, đi Phế Đô.”

Người đàn ông không hỏi thêm, chỉ “Dạ” một tiếng rồi cõng hắn về xe ngựa. 

Ông ta cẩn thận đỡ thiếu niên ngồi vào trong, sau đó quay lại dùng lá cây và bùn đất che vết máu còn sót, rồi lên xe đánh ngựa rời đi.

Trang Hành nhìn xe ngựa dần xa khỏi tầm mắt, cuối cùng biến mất, lúc này mới hoàn hồn từ trạng thái "ngốc chim", hoảng hốt nói: “Họ vừa nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu một chữ nào luôn?!”

AI: [ Đó là tiếng địa phương, người ở đây đều dùng thứ tiếng đó mà nói. ]

Trang Hành: [ … Vậy phiên dịch cho tôi đi. ]

AI có chút ngượng: [ Tui nghe không hiểu. Dựa theo thiết lập thì khi nào cậu nghe được thì tui mới có thể dịch được. ]

Trang Hành cảm thấy cái hệ thống này hơi bị "hố", nhưng vẫn nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy làm sao để tôi hiểu được? Đừng nói là phải học dần dần suốt mấy năm chứ?”

AI liền phấn khởi: [ Đơn giản lắm! Chỉ cần mở phát sóng trực tiếp là được! Tui đã nói từ đầu rồi mà cậu không tin. Khi cậu tích lũy được 100 điểm tích phân thì sẽ mở được quyền nghe hiểu tiếng địa phương nha! Một trăm điểm dễ kiếm lắm: một lượt nhấn thích được 1 điểm, một lượt lưu lại được 2 điểm, chia sẻ được 5 điểm, nếu có người xem quá 1 tiếng thì còn được nhân đôi. Có ai tặng hoa cũng tính nữa — hoa to cộng 2 điểm, hoa nhỏ cộng 1 điểm, dễ ghê chưa? ]

Trang Hành cảnh giác: “Chắc chỉ có hoa thôi chứ? Không có gạch đá trứng thối gì đó?”

AI cười hì hì: [ Dĩ nhiên là có~ Một viên gạch trừ 1 điểm, một bó gạch trừ 2 điểm, ai chỉ gửi bình luận mà không tặng gì thì không tăng không giảm. Nhưng mà trình cậu như vậy thì sao bị ném gạch được chứ! Có bị vài viên cũng chẳng ảnh hưởng nhiều mà~ ]

Trang Hành: “……”

Vì muốn sớm tích đủ điểm mở được kỹ năng nghe hiểu, Trang Hành đành nhún nhường hệ thống, quyết định bắt tay vào phát sóng trực tiếp.

Nhưng cậu là một con bạch hạc, tuy có móng vuốt bén nhọn và mỏ linh hoạt nên có thể nhặt nguyên liệu nấu ăn, xử lý sơ qua rồi thậm chí có thể tìm củi nhóm lửa, nhưng lửa thì… không có tay làm sao nhóm được?

Muốn nấu nướng ngon, thì phải có nguồn lửa. Mà nhân loại có lửa. Mà cậu quen biết được có mỗi một người…

AI: [ Aizzz, muốn đuổi theo thì đuổi, viện cớ làm gì cho mệt~ ]

Trang Hành: “……”

Cậu dang cánh, theo hướng xe ngựa đã đi mà bay theo.

Sau khi Trang Hành rời đi không lâu thì một nhóm người cưỡi ngựa tới gần, vũ trang đầy đủ, ăn mặc chỉnh tề. Họ nhảy xuống ngựa, tản ra lục soát kỹ quanh rừng cây nhưng dường như không tìm được gì. Bọn họ hội ý một lát tại chỗ, rồi quay người đi về phía một người đàn ông đang chậm rãi tản bộ đến.

Người đàn ông mặc áo bào rộng màu đen tuyền, đội mũ cao viền bạc, tóc mai đã xám trắng nhưng mặt lại không hề có nếp nhăn nên nhìn không ra tuổi thật. Hắn nghe thuộc hạ khom người bẩm báo mấy câu, ánh mắt cụp xuống trầm ngâm một hồi, sau đó giơ tay chỉ về hướng tây. Ngay sau đó, tay áo phất nhẹ, chân nhấc lên, cả người hắn lơ lửng giữa không trung rồi cưỡi gió mà đi.

Nhóm thủ hạ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt đều lộ ra vẻ kính ngưỡng cuồng nhiệt rồi sôi nổi nhảy lên ngựa đuổi theo sát nút.

---

Trang Hành bay rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe ngựa.

Xe đang dừng bên một con suối nhỏ, thiếu niên đã xuống xe, ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ, còn người đàn ông trung niên thì đang quỳ gối trước mặt hắn, giúp hắn rửa sạch vết thương rồi sau đó nghiền nhỏ lá rau gai bằng một hòn đá rồi cẩn thận đắp lên.

Thiếu niên nghe thấy tiếng cánh vỗ, ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra cậu, ánh mắt khẽ sáng rực.

Trang Hành liếc nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, từ cử chỉ hành vi có thể đoán được ông là một gia nô. Mà người hầu còn có thể ăn mặc sạch sẽ đoan chính đến vậy thì thân phận của thiếu niên kia hẳn cũng không tầm thường.

Cậu lại đánh giá kỹ thiếu niên thêm lần nữa. Đôi mắt kia thật sự rất đẹp, đuôi mắt nhọn dài, lông mi dài như vẽ, toát ra nét sắc sảo. Môi tuy khô nứt nhưng hình dáng lại đẹp lạ thường. Quần áo trên người rách rưới, song làn da lộ ra ngoài thì lại trắng trẻo mịn màng, rõ ràng là được nuôi lớn trong nhung lụa.

Trang Hành không thể không thừa nhận là trước đó cậu đúng là nhìn nhầm người rồi.

Cậu kêu lên một tiếng xem như chào hỏi, sau đó cúi đầu bắt đầu kiếm đồ ăn trong dòng suối, đồng thời ra lệnh cho AI mở phát sóng trực tiếp.

AI rất nhanh đã truy cập hệ thống và mở giao diện live stream: [ Chủ nhân à, cậu muốn quay từ trên xuống hay quay chính diện? ]

Trang Hành: “Tuỳ đi, lúc này đâu có ai rảnh coi, chọn góc làm gì.”

AI vui vẻ: [ Nhưng kênh của chúng ta vẫn thuộc loại có lưu lượng khá cao, phòng stream nhỏ nhỏ vẫn thường có người ghé qua đó nha~ ]

Trang Hành nghi ngờ: “Cậu chắc chứ? Ai lại có kiên nhẫn ngồi xem một con chim nấu ăn? Lỡ người ta tưởng đi nhầm kênh rồi out thì sao?”

AI: [ Ờ… khả năng đó cũng có thật, nên cậu phải nghĩ cách giữ chân họ nha~ Hướng dẫn họ rải hoa, thả tim, chia sẻ, donate này nọ đó! Cố lên nghen! ]

Trang Hành im lặng một lúc, không biết nên nói gì cho phải nên đành tập trung nhìn giao diện phát sóng đang ảo hóa trước mắt. Có vẻ kênh này đúng là có lưu lượng cao thật, vì chỉ mới mở chưa lâu đã có hai người xem nhảy vào, dù một người ngay lập tức rời đi thì người còn lại thì dừng lại vài giây, chắc đang bối rối không hiểu sao kênh ẩm thực lại là… động vật show.

AI kích động kêu lên: [ Giữ người đó lại! Mau mau giữ chân người đó!! ]

Trang Hành giật mình, "xoạt" một tiếng giang cánh ra, dùng tốc độ sét đánh mà làm một điệu múa giả bộ rất công phu. 

Thấy người xem vẫn chưa có phản ứng gì thì cậu lại càng nỗ lực, đạp lên mặt nước lướt đi, mô phỏng bước nhảy siêu khó mà trong loài chim chỉ có cực kỳ ít cá thể mới làm được.

Bất chợt, một dòng đạn bình luận bay ngang qua trước mắt cậu.

Nội dung là: ??????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play