Theo địa chỉ ghi trên giấy trợ cấp, tìm đường không khó lắm.
Vấn đề là—một cô gái mảnh mai xinh đẹp như Khương Ninh Ninh, lại dẫn theo hai đứa trẻ bốn tuổi vượt đường xa ngàn dặm, thật quá nguy hiểm. Trên đường đâu đâu cũng có kẻ buôn người, không hề an toàn.
Nhưng ít nhất, so với việc tiếp tục ở lại bị nhà chồng ức hiếp, thì vẫn còn đỡ hơn.
Chỉ cần Điền Thúy Phân lấy lý do "hiếu đạo", lại sống trong thời đại ai cũng xem trọng danh tiếng như hiện giờ, Khương Ninh Ninh chắc chắn sẽ bị ép giao nộp toàn bộ tiền trợ cấp để giữ lấy thể diện. Vì con, cô sẽ nhẫn nhịn.
Sau một hồi cân nhắc, chú ba nhà họ Chu chợt mở lời:
“Vài ngày tới rảnh rỗi, để anh Trường Quang nhà chú đưa ba mẹ con đi.”
Chị dâu cả nhà họ Chu cũng gật đầu tán thành:
“Đúng đấy. Nó vừa nhặt được một suất việc làm, cũng nên trả chút công sức. Ninh Ninh à, đi đường đừng sợ phiền, việc gì cứ sai nó làm. Tuy đầu óc kém cỏi, nhưng được cái sức trâu bò.”
Anh cả nhà họ Chu: “……”
“Được, cháu nghe chú ba sắp xếp, vậy làm phiền anh Trường Quang rồi.”
Khương Ninh Ninh không giả vờ khách sáo.
Với khuôn mặt này, ra đường là rước họa. Có người quen giúp đỡ, đi đường cũng yên tâm hơn nhiều. Đợi tới nơi, cô sẽ tìm cách cảm ơn tử tế.
Trước khi đi, cô còn ngồi lại trò chuyện với bác Chu, nhờ bác giúp trông coi căn phòng.
Lúc ra về, bác Chu gói sẵn ba chiếc bánh bao lớn, còn chuẩn bị thêm một túi đầy các loại quả khô, bánh trái cho ba mẹ con mang theo.
Hai cô con dâu nhà họ Chu lúc này cười tươi như hoa, chẳng ai hé răng phản đối nửa lời.
Lúc Khương Ninh Ninh đến thì tay không, lúc đi lại hớn hở thắng lớn mang đồ về.
Hàng xóm láng giềng trông thấy cô từ nhà họ Chu xách một đống đồ ăn trở ra, sợ hãi đóng chặt cửa nẻo, chẳng ai dám hóng chuyện.
Lúc này Mãn Mãn đang đứng trên ghế, hai tay chống nạnh, gương mặt nhỏ xíu nghiêm túc, lên giọng phê bình cô:
“Đồng chí Khương! Làm vậy là không đúng. Nhà bác Chu sống đã khó khăn, sao mẹ lại nỡ lòng lấy nhiều đồ như vậy về nhà?”
Cậu nhóc mới nói được nửa câu, cả người đã bị bế bổng khỏi ghế.
Sợ quá, Mãn Mãn liền siết chặt lấy cổ mẹ, như một chú mèo con dựng hết lông, ôm chặt không buông.
Khoảng cách gần đến mức có thể ngửi rõ mùi thơm dịu nhẹ trên người mẹ.
Trong trí óc còn ít từ ngữ, Mãn Mãn chỉ nghĩ ra được một cách diễn tả: giống như mùi chăn ấm mới phơi dưới nắng, sạch sẽ, ấm áp, dễ chịu vô cùng.
Đôi tai trắng hồng nhỏ nhắn khẽ đỏ lên.
Nhưng cậu nhóc không thể để bị mẹ “đánh úp” bằng chiêu ngọt ngào này. Vừa được thả xuống đất, liền bật ra xa mấy bước.
Cậu cứ tưởng mẹ sẽ giận. Ai ngờ cô chỉ dịu dàng nói:
“Chân ghế không vững, lần sau đừng leo cao như vậy nữa.”
Mãn Mãn mím môi, gương mặt nhỏ rối rắm một chút, cuối cùng không cãi lại.
Khương Ninh Ninh thở phì phò, ngã vật ra ghế, chẳng còn giữ hình tượng gì nữa. Nhìn mấy đứa nhỏ tưởng nhẹ nhưng thật ra cũng nặng phết.
Thấy mẹ có chút không giống mọi khi, Hạ Hạ bỗng nhiên thấy thân thiết hơn, rụt rè hỏi:
“Mẹ, mẹ về nhanh vậy... là kiếm được tiền mua vé xe rồi hả?”
Mãn Mãn liếc mắt sang, trong lòng hơi lo. Tiền đâu dễ kiếm vậy chứ… Lỡ lát nữa mẹ lại khóc, có nên an ủi không đây?
Thật phiền! Nếu mẹ vẫn như trước thì đã chẳng phải nghĩ nhiều đến vậy rồi.
“Mẹ bán suất làm ở xưởng dệt, kiếm được hơn một nghìn đồng. Ngày mai chú Trường Quang sẽ đi cùng tụi mình, trên đường còn có người chăm nhau.”
Khương Ninh Ninh nói nhẹ tênh, nhưng lọt vào tai hai đứa nhỏ thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cặp mắt tròn xoe đen lay láy không chớp lấy một lần.
Vì không muốn để bà nội cướp công việc, mẹ từng suýt nhảy lầu thể hiện quyết tâm… Vậy mà giờ lại dễ dàng bán đi?
“Mà bà nội nhất định sẽ tìm cách cướp lại hai vị trí đó, cho dù tụi mình đã đến quân khu, chỉ cần bà gọi điện khóc lóc với ba các con, lỡ đâu ba lại mềm lòng thì sao? Mẹ đổi thành tiền rồi, trên đường ăn uống cũng không lo nữa.”
Khương Ninh Ninh cười tươi với bọn trẻ.
Mẹ cười lên như ánh nắng mùa xuân, khiến cả căn phòng bừng sáng.
Trước giờ, trong mắt hai anh em, ba luôn là người hoàn hảo. Nhưng giờ nghe nói ba có thể vì hiếu đạo mà ủng hộ bà nội bắt nạt mẹ, lòng hai đứa bỗng dấy lên một chút hụt hẫng.
Mãn Mãn từng tính toán sơ sơ tiền đường đi: một vé 7 hào 5 xu chẳng đủ gì. Cậu từng định dẫn em gái vừa đi vừa lượm ve chai, xin ăn để đến nơi.
Mẹ là người lớn, chắc chắn tính rõ hơn cậu, nên mới quyết định bán công việc.
Mẹ đã thực hiện lời hứa vừa nói với cậu không lâu trước đây.
Một luồng cảm xúc nghèn nghẹn dâng đầy lồng ngực, Mãn Mãn không biết vì sao lại thấy ghét cái kiểu hy sinh này của mẹ.
Ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở mu bàn tay mẹ—vết bỏng dầu loang lổ đỏ ửng, chỉ trong thời gian ngắn mà sưng phồng.
Chỗ da đỏ lốm đốm đó đập thẳng vào tim Mãn Mãn.
Bỗng nhiên, cậu chạy vụt ra khỏi cửa, lục tìm trong túi rác một lọ dầu nghêu bẩn thỉu. Lau sạch bằng tay áo, rồi chạy về đưa cho Khương Ninh Ninh.
Tay vừa đưa ra nửa chừng, lại thấy hối hận.
Hạ Hạ bên cạnh cũng hoảng hốt.
Lọ dầu đó là nhặt từ bãi rác tuyết hôm trước, còn chưa dùng hết một đốt ngón tay.
Mẹ chưa bao giờ cho phép bọn trẻ đem rác về nhà. Nếu phát hiện, mẹ sẽ tức giận rồi lại khóc một trận ra trò.
Hai đứa bé theo phản xạ ôm chặt lấy nhau, lông mi run rẩy, sẵn sàng hứng chịu cơn giận dữ.
Nhưng Khương Ninh Ninh lúc ấy mệt quá, chẳng để ý gì đến sự khác lạ của hai đứa. Vừa nhìn thấy lọ dầu, cô liền lấy bôi lên tay.
Cảm giác bỏng rát giảm hẳn trong phút chốc.
“Cảm ơn bảo bối.” – Cô dịu dàng cười rạng rỡ.
Hai đứa bé nhìn nhau, ánh mắt long lanh như sao trên trời đêm, rồi cùng nhau mỉm cười.
Mẹ không giận khi dùng đồ nhặt từ bãi rác?
Mãn Mãn lặng lẽ quay mặt đi, không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại hy vọng mẹ sẽ mãi mãi là người mẹ như hôm nay.
Mang tâm trạng vừa lo lắng vừa mong chờ, Mãn Mãn chui vào giường. Cậu cứ nghĩ mình sẽ trằn trọc mãi, nhưng chẳng bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, cậu ngửi thấy mùi bánh bao thịt, trứng gà thơm phức, sữa đậu nành ngọt ngào…
Mãn Mãn bật dậy, phát hiện gối ướt đẫm nước miếng, ngượng ngùng quay mặt đi.
Bên cạnh không thấy em gái đâu. Ngoài phòng truyền đến tiếng sột soạt.
Cậu vội mang dép chạy ra, chỉ thấy em gái đang ngồi trước bàn, hai tay cầm chiếc bánh bao thịt, ngoan ngoãn nhai từng miếng nhỏ.
Thì ra không phải là mơ!
Nhà mình mà cũng có bánh bao thịt sao?!
Mãn Mãn nuốt nước miếng ừng ực, cảm giác như đi trên mây, vừa nhẹ tênh vừa lâng lâng bước đến bàn.
Bữa sáng bày biện đủ món, nghi ngút khói, giống hệt như trong mơ—một giấc mơ về mẹ hiền dịu, yêu thương chăm sóc.
Nhưng…
Sao chỉ có hai phần?
Một cảm giác hụt hẫng không rõ nguồn cội rơi thẳng vào tim. Mặt Mãn Mãn tái nhợt, lí nhí hỏi:
“Đồng chí Khương đi đâu rồi?... Hôm qua mẹ đã bán cả công việc, chẳng lẽ định bỏ rơi tụi con luôn sao?”