Hạ Hạ nuốt nốt miếng bánh bao trong miệng, mím môi, lúm đồng tiền nở hoa:
“Mẹ ra ngoài mua đồ ăn sáng cho tụi mình xong là đi luôn, chắc trưa sẽ về. Trước khi đi còn dặn mình thu dọn đồ đạc để mẹ về là có thể đi ra ga liền.”
Thấy em gái hồn nhiên cười nói, Mãn Mãn lặng lẽ nuốt hết nỗi lo vào trong bụng, ngay cả bánh bao thịt vốn thèm nhỏ dãi cũng trở nên nhạt như nước ốc.
Ăn sáng trong tâm trạng rối bời, hai đứa trẻ nhanh nhẹn dọn dẹp hành lý. Tổng cộng chỉ có hai ba món đồ, vá chồng lên vá, chẳng có mấy thứ ra hồn.
Trong nhà trống hoác, chẳng có thứ gì đáng giá để mang theo. Cả hai kê hai cái ghế gãy chân ra giữa nhà, xếp hàng ngồi chờ.
Đôi mắt đen láy to tròn không chớp, căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa.
Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc.
Mặt trời dần lên cao, tiếng ồn ào bắt đầu vang từ dãy nhà bên cạnh, ánh sáng trong mắt hai đứa cũng mờ đi.
Hạ Hạ khẽ hỏi:
“Mãn Mãn, mẹ có khi nào lại bị bà nội bắt gặp không?”
“Phải gọi là anh mới đúng.” Mãn Mãn vừa ngẩn ngơ vừa đáp:
“Đồng chí Khương đã hứa với tụi mình rồi, nói được thì sẽ làm được.”
Nhưng giọng điệu của cậu chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Hạ Hạ giơ ngón tay lên đếm, hàng mi cong cong cụp xuống, cố gắng ngăn nước mắt chực trào.
Giọng nũng nịu lí nhí:
“Nhưng mẹ từng hứa sẽ không đưa tiền cho bà nội… Vậy mà gần đây lần nào cũng nuốt lời…”
Không khí bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Nghĩ đến mấy lần bị mẹ “phản bội”, Mãn Mãn đột ngột nắm chặt nắm đấm, bước nhanh về phía cửa.
“Hạ Hạ, em ở nhà. Anh đem đống ve chai hôm qua đi bán.”
Không thể cứ ngồi chờ chết thế này.
Dù mẹ lại thất hứa, cậu cũng sẽ dẫn em gái rời khỏi đây.
---
Bảy giờ rưỡi sáng, Khương Ninh Ninh tới nhà máy dệt.
Tổ trưởng khu phố Lưu cùng con trai và Chu Trường Quang đã đợi sẵn, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng mảnh mai thướt tha của “thiên tiên tỷ tỷ” đang bước tới.
Ngũ quan thanh tú, làn da trắng mịn như ngọc, giữa một thế giới đen trắng lam xám, nàng nổi bật như ánh nắng rực rỡ.
Một quãng ngắn mà Khương Ninh Ninh đi đã thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch cũng ửng lên một tầng hồng phấn.
Thân thể nguyên chủ vốn chỉ quanh quẩn trong nhà, thiếu vận động trầm trọng.
Tổ trưởng Lưu nheo mắt đánh giá:
“Cô là mẹ của Mãn Mãn và Hạ Hạ?”
Khương Ninh Ninh khựng lại một chút:
…Là mẹ Mãn Mãn…
Có phải phụ nữ một khi làm mẹ rồi là mất luôn tên của mình?
Cô hơi cúi đầu, ho khan mấy tiếng, cố làm ra vẻ yếu ớt:
“Nhờ tổ trưởng thường xuyên quan tâm đến hai bé… Tất cả đều là lỗi của tôi…”
Tổ trưởng Lưu hẳn từng thấy cảnh hai bé nhặt ve chai, chắc cũng biết chút chuyện nhà họ Khương. Nghe Khương Ninh Ninh nói vậy, thái độ ông dịu đi thấy rõ.
“Công nhân sắp vào ca, giám đốc Mã đã chuẩn bị xong, chúng ta tranh thủ đi làm thủ tục chuyển nhượng thôi.” Chu Trường Quang nóng lòng thúc giục.
Khương Ninh Ninh nổi bật quá mức, chỉ trong thời gian ngắn đã thu hút vô số ánh mắt.
Cả đoàn nhanh chóng bước vào nhà máy.
Giám đốc Mã không nói nhiều, chỉ rút ra ba tờ đơn từ ngăn kéo, để bọn họ ký tên đóng dấu. Thế là việc chuyển nhượng hoàn tất.
Chu Trường Quang cầm thư nhận việc tay run lẩy bẩy, cẩn thận xếp lại nhét vào túi áo, mặt mày rạng rỡ.
Sau khi anh rời văn phòng, Khương Ninh Ninh và tổ trưởng Lưu cũng hoàn tất giao dịch.
Tổ trưởng Lưu là người có thể diện, để con trai mang theo một sọt tre toàn rau khô nói là “quà quê”, nhưng thực chất đã giấu tiền và phiếu bên dưới.
Ngoài ra còn có hóa đơn và thư giới thiệu, chuyện này nhờ đại tẩu nhà họ Chu thu xếp chu toàn.
“Để tôi xách giúp.”
Chu Trường Quang là người tử tế, nhấc sọt tre nhẹ như không.
Khương Ninh Ninh cười cong mắt:
“Cảm ơn anh Trường Quang. Anh về trước cũng được, tôi phải ghé Cung Tiêu Xã mua ít đồ đun nước trên xe. Mà cả Mãn Mãn với Hạ Hạ đều không có nổi một cái áo bông lành lặn, tôi tính mua cho mỗi đứa một bộ.”
Chu Trường Quang liền đề nghị:
“Vậy để tôi giúp chị xách đồ.”
Cô cũng không khách sáo, định mua thêm ít điểm tâm gửi anh mang về.
Cung Tiêu Xã không đông lắm. Đồ không đầy đủ như thời sau, nhưng cũng đủ dùng.
Khương Ninh Ninh nhìn ngắm tủ kính, chỗ nào cũng thấy lạ: băng vệ sinh gói giống bài poker, bánh hoa quế từ đường trắng thơm mềm, dầu gội Hải Âu, dép nhựa, pháo điện quang, túi lưới, hộp cơm nhôm…
Cô tuy là người quê mùa nhưng xinh đẹp nổi bật, lại chi mạnh tay, nên nhân viên rất nhiệt tình phục vụ.
Tới tận gần trưa, cô mới xong việc.
Ra khỏi cửa hàng, Chu Trường Quang sau lưng xách bao lớn bao nhỏ, đi mà như gập lưng lại.
Thấy anh thu hút nhiều ánh mắt, Khương Ninh Ninh tán thành đề nghị:
“Chúng ta đi đường tắt trong ngõ nhỏ đi cho đỡ lộ.”
Hai người cách nhau một mét, một trước một sau.
Vừa quẹo vào đầu ngõ, quả nhiên thấy một dãy nhà ngang cũ kỹ hiện ra.
Nhưng lúc này, Khương Ninh Ninh từ xa đã thấy Mãn Mãn – đáng lẽ đang ở nhà – đang cố kéo một bao tải lớn về phía bãi rác.
Đúng lúc đó, một bóng người từ góc khuất lao ra, tóm lấy cổ áo thằng bé rồi chạy vụt đi.
“Anh Trường Quang! Bọn buôn người bắt Mãn Mãn rồi!”
Không chút do dự, Khương Ninh Ninh túm ngay cây gậy tre ven đường, gầm lên xông tới.
Chu Trường Quang vòng qua đầu ngõ thì thấy: cô gái dịu dàng nhút nhát hôm nào, lúc này đang giơ gậy đuổi theo bọn buôn người, vừa la to “Bắt cóc trẻ em!” vừa vung gậy như vũ bão.
Anh đứng đơ ra tại chỗ.
Chẳng lẽ… đây là sức mạnh của tình mẫu tử?
Hồi lâu mới kịp phản ứng, Chu Trường Quang để lại đồ đạc, nhờ người trông giúp rồi nhặt một cây gậy nhôm dưới đất đuổi theo.
Khi anh chạy tới, bà con xung quanh đã bao vây được tên buôn người, còn Khương Ninh Ninh đang liều mạng vung gậy đánh tới tấp.
“Mày to gan thật, dám bắt con bà?”
“Tao đập chết mày đồ buôn người khốn nạn…”
Không biết vì tay đau hay do cảm xúc dâng trào, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, gậy vẫn không ngừng giáng xuống phần dưới tên buôn người.
Mấy anh trai đứng xem vô thức lùi hẳn về sau, hai chân vô thức siết chặt…