Nguyên chủ trước kia giống như tiên nữ, ăn gió uống sương cũng sống được. Nhưng Khương Ninh Ninh chỉ là người thường, mà tháng này mới trôi qua một nửa, tiền trợ cấp đã bị nhà chồng lấy hết.

Hôm nay bà mẹ chồng bị mắng, cả đời quen sống hống hách, làm sao nuốt nổi cục tức này. Thế nào bà ta cũng quay lại đòi nợ, thậm chí còn bắt bọn nhỏ cầu xin cha chúng về đứng ra bênh vực.

Với tính khí của Khương Ninh Ninh, vừa mới ra tay đánh bà ta, nếu bà ta làm ầm ĩ lên thì thể nào cũng bị lôi tới tổ dân phố xử lý.

Chuyển nhà ra tỉnh khác ư? Không dễ đâu. Giờ là thời điểm nhạy cảm, cái gì cũng cần giấy tờ giới thiệu. Muốn đi xe, thuê nhà đều phải có quan hệ, có giấy xác nhận đàng hoàng.

Nếu dọn đi, thì tiền chồng gửi về lại rơi hết vào tay nhà chồng, cô và hai đứa nhỏ chỉ còn nước ra đường chịu đói.

Khương Ninh Ninh nằm dài trên ghế, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đầu óc suy nghĩ không ngừng. Rồi ánh mắt chợt dừng lại trên hai đứa nhỏ long phụng thai.

Mãn Mãn cảnh giác ngay, vội vàng chắn em gái lại sau lưng. Dù trong lòng lo lắng bất an, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà đối diện với cô.

Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa đây?

Bác Lưu ngoài đầu ngõ từng nói, gần đây có nhiều kẻ buôn người lảng vảng, dặn hai anh em đừng có ra ngoài nhặt ve chai một mình. Bà ta có định cho hai đứa ăn no rồi đem bán không?

Quả nhiên chẳng có ý tốt.

Trong lòng Mãn Mãn đầy giận dữ, tủi thân và sợ hãi về tương lai mờ mịt, toàn thân căng cứng như dây đàn.

Chắc phải đi tìm ba ba thôi, ba sẽ không để mẹ bắt nạt hai đứa đâu…

“Mãn Mãn à, nếu các con định đi tìm ba, có thể cho mẹ theo với không?”

Mãn Mãn giật nảy mình, nhảy bật khỏi ghế:

“Cô… cô sao biết tụi con định đi quân khu?”

Cậu quay sang nhìn em gái.

Hạ Hạ vội che miệng, lắc đầu lia lịa, ý nói không phải do mình mách.

Biết đường lui cuối cùng bị phát hiện, Mãn Mãn gần như rơi vào tuyệt vọng, mồ hôi đẫm áo, mạnh miệng nói:

“Cho dù cô có bán tụi con đi, thì tụi con cũng sẽ tìm đường quay lại, báo công an bắt cô bỏ tù!”

Khương Ninh Ninh: “???”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã phì cười.

Khóe miệng nhếch lên, lộ lúm đồng tiền giống y chang Hạ Hạ, giọng nhẹ nhàng:

“Mẹ đâu ngốc vậy. Sau này mẹ còn phải nhờ Mãn Mãn nuôi cả nhà đó chứ. Nhà mình Mãn Mãn vừa thông minh, vừa siêng năng, nhỏ xíu đã biết nhặt ve chai kiếm tiền, là tiểu đại nhân giỏi nhất khu rồi.”

Mãn Mãn: “???”

Người phụ nữ này hôm nay sao thế? Không những không ghét chuyện mình đi nhặt rác, mà còn khen nữa?

Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu:

“Em ấy cũng giúp con rất nhiều…”

Khương Ninh Ninh cười rạng rỡ, quay sang khen Hạ Hạ:

“Mấy đứa trẻ khác còn chơi bùn, Hạ Hạ đã biết cùng anh trai kiếm sống. Hạ Hạ là cô bé đáng yêu nhất trên đời!”

Hạ Hạ lập tức đỏ mặt như quả cà chua.

“Không giống mẹ, mẹ chẳng biết làm gì cả…” Khương Ninh Ninh cụp mắt xuống, giọng nghẹn ngào:

“Ngay cả đi tìm ba, các con cũng không muốn dẫn mẹ theo…”

Hai đứa nhỏ nghe vậy thì hoảng hốt.

Hạ Hạ lập tức nhảy xuống ghế, ôm lấy tay mẹ:

“Mẹ, con với anh trai đâu có bỏ mẹ! Bọn con đi tìm ba là để về nuôi cả nhà, không để mẹ và tụi con đói nữa.”

Bàn tay nhỏ của con vô tình đụng trúng bên má bị bà nội tát hôm trước, đau đến mức nước mắt Khương Ninh Ninh trào ra.

Môi cô cắn chặt, trắng bệch, trông vô cùng tủi thân.

“Mẹ đừng khóc… con với anh trai sẽ dắt mẹ đi cùng mà…”

Hạ Hạ hoảng hốt níu lấy áo anh trai.

Mãn Mãn rối trí, không nỡ nhìn mẹ khóc, đành xuống nước:

“Nhưng cô… à không, đồng chí Khương phải hứa không được nói với bà nội. Nếu bà biết, tụi con chắc chắn đi không nổi.”

Khương Ninh Ninh gật đầu dứt khoát:

“Được, mẹ hứa.”

Đã quyết thì phải làm nhanh. Còn chần chừ, bà già kia kéo người tới thì rắc rối to.

“Các con thu dọn đồ đạc, mẹ đi ra ngoài nghĩ cách xoay tiền lộ phí.”

Vừa đặt tay lên then cửa, vạt áo cô đã bị một bàn tay nhỏ níu lại.

“Con có để dành một ít tiền, chắc đủ đi đường rồi.”

Mãn Mãn cúi đầu, như thể vừa đưa ra một quyết định lớn.

Cậu chạy vội vào phòng, lôi từ gầm giường ra một gói giấy dầu, đưa cho Khương Ninh Ninh.

Đây là lần cuối cùng… cậu tin mẹ.

“Trong đây có một đồng sáu hào năm, với ba phiếu gạo. Lần trước con với muội muội nhặt được một ống sắt to, bán được kha khá. Cộng thêm tiền trợ cấp của ba, để dành lại mới được chừng này.”

Mãn Mãn ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn mẹ chằm chằm, trong mắt giấu nỗi sợ không nói thành lời.

Sợ mẹ lại phản bội.

Sợ vừa mới có chút hy vọng lại bị dập tắt.

Vậy nên mẹ ơi, xin đừng để Hạ Hạ thất vọng.

Muốn tổn thương thì hãy tổn thương một mình con thôi,

Dù sao… con quen rồi.

Mãn Mãn nín thở, tay siết chặt túi tiền.

Đứa nhỏ này, sao lại khiến người ta đau lòng đến thế.

Thật ra, Khương Ninh Ninh trước kia không thích con nít. Hồi học cấp ba, bạn rủ đăng ký lớp sư phạm mầm non, cô gạt đi ngay.

Nhưng giờ cô mới nhận ra, cô không thích bọn con nít ồn ào, chứ những đứa hiểu chuyện như Mãn Mãn… ai mà không yêu thương cho được?

Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gấp túi giấy lại, nhét vào tay cậu bé.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của con, cô nghiêm túc nói:

“Chỗ tiền này là hai con liều mình mới có được. Mẹ không thể nhận. Mẹ hứa, sau này sẽ không để các con bị đói nữa.”

Mãn Mãn ngơ ngác nhìn theo dáng mẹ mở cửa bước ra ngoài.

Lần đầu tiên… cậu thấy bóng lưng mẹ mình trông thật cao lớn.

 

---

Tại nhà Chu thẩm

Chu thẩm thấy Khương Ninh Ninh đến gõ cửa thì hơi bất ngờ:

“Ninh Ninh à, không cần cảm ơn đâu. Tấm lòng của ta, chỉ là một bà già giúp bọn nhỏ chút tình thương thôi.”

Câu nói này càng khiến bà nội ruột Điền Thúy Phân trở nên đáng ghét.

Khương Ninh Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt chân thành:

“Chu thẩm, cháu có chuyện muốn nhờ. Mình vào trong nói được không ạ?”

Nhà ngang không cách âm, gió vừa thổi qua đã có hàng xóm ló đầu hóng hớt. Không ít người đang nhìn về phía bên này.

Hai nàng dâu nhà Chu nhìn nhau cảnh giác. Ai mà không biết nhà Khương khổ thế nào? Tiền trợ cấp vừa bị mẹ chồng lấy sạch, trong nồi chẳng còn gì, giờ mà tới đây là muốn mượn gạo chứ gì nữa.

“Muốn vay gạo thì khỏi. Chồng tôi vừa mất việc, giờ cả nhà cũng đang thiếu thốn.” – chị dâu cả nói thẳng, giọng đầy nghi ngờ.

Chu thẩm hơi ngại, nhìn thấy mắt Khương Ninh Ninh ươn ướt, lại không nỡ đuổi. Bà kéo cô vào nhà:

“Có gì vào trong nói.”

Chị dâu cả tức tối dậm chân:

“Mẹ, mẹ cho cô ta vào làm gì! Lỡ cô ta ăn xong rồi con cháu nhà mình đói thì sao? Bao người nghèo chứ đâu chỉ nhà cô ấy!”

Ngay cả em dâu út cũng phụ họa:

“Đúng đó, mẹ thương người ngoài, chẳng lẽ mẹ đành lòng để cháu mình đói?”

Hai chị em dâu thay nhau mắng, khiến Chu thẩm nghẹn họng, chỉ biết nhìn Khương Ninh Ninh ái ngại, không biết nói sao cho phải…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play