Sáng sớm, tại quảng trường trung tâm Thiên Đình. Một buổi triển lãm tranh chân dung "Giao Lưu Mỹ Nhân Tam Giới" đang diễn ra long trọng.
Tranh từ các tộc gửi về, từ Tiên Tộc, Yêu Tộc đến Long Cung – treo đầy bốn vách điện Hạo Dương.
Ai ai cũng đến chiêm ngưỡng, bình phẩm, hú hét, tán thán.
A Tường cầm xiên bánh sen đi vòng vòng, tay trái gặm, tay phải chỉ:
“Ơ ơ! Cái tranh này là của tiên tử Diêu Lan hả? Mặt đẹp ghê mà tai vẽ... ngược luôn kìa.”
Dực Quân đứng sau cậu, một tay đút túi, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt lông chim đuôi công, áo choàng hoa lá sặc sỡ tung bay phần phật.
Hắn gật gù:
“Người đẹp nhưng họa sĩ hơi... say lúc vẽ.”
A Tường: “Có thể lắm.”
Dực Quân liếc qua góc đông bắc của điện, bỗng nhướng mày cười khẽ:
“Ồ, vui rồi.”
A Tường tò mò:
“Sao vậy?”
“Gia tộc sắc đẹp... sắp nổi loạn.”
---
Quả nhiên, ba vị mỹ nhân tiếng tăm nhất thiên đình – Linh Dao tiên tử, Lam Nghiên tiên tử và Mộc Cơ tiên tử – đồng thời bước đến chỗ bảng bình chọn.
Ở đó, treo danh sách tranh được tiên giới bình chọn cao nhất trong buổi triển lãm sáng nay.
Nhưng—
Top 1 không phải ai trong ba người.
Mà là…
> “Ảnh bán thân tiên đồng Bạch Trừng – đứng bên hồ rửa bát.”
(do bị chụp nhầm lúc test khung máy ảnh)
Ba mỹ nhân: “…”
Toàn thể khán giả: “…”
A Tường: “Ủa?!?”
Dực Quân cười ra tiếng:
“Hồi sáng ta thấy một tiên đồng bảo: ‘Tranh mấy tỷ đẹp quá, nhìn áp lực, thôi bầu cho cái hình dễ thương cho thoải mái.’”
A Tường: “Thì ra là như vậy hả trời…”
---
Ngay sau đó, chiến tranh mỹ sắc bùng nổ.
Linh Dao tiên tử nói:
“Chuyện này là sỉ nhục! Một tiên đồng rửa bát mà lên hạng 1?”
Lam Nghiên lạnh giọng:
“Đúng là không thể chấp nhận. Phải điều tra lại toàn bộ phiếu!”
Mộc Cơ thì mím môi:
“Ta nghi có người gian lận. Phiếu này… không thể thật được.”
Tiên đồng Bạch Trừng đứng cạnh, nhỏ giọng:
“Ơ… Con đâu có đăng ký tranh đâu…”
---
Tin này lọt tới tai Thiên Đế.
Ngài đang xử lý sổ đăng ký lễ cầu xuân thì nhận được bản báo cáo:
> 【Đơn khiếu nại từ ba tiên tử về bảng xếp hạng tranh mỹ nhân】
Nội dung: “Bức tranh số 003 – tiên đồng rửa bát – không đủ tiêu chuẩn tranh nghệ thuật cấp thần. Đề nghị gỡ khỏi bảng xếp hạng vì… tổn hại thể diện tiên giới.”
Thiên Đế đặt bút xuống, mặt không biểu cảm.
“Người... rửa bát mà còn đẹp hơn tranh ba người kia, lỗi là do ai?”
Thái Bạch Kim Tinh đứng bên: “...Không dám nói.”
Thiên Đế phất tay:
“Gọi tất cả đến đại điện. Xử công khai.”
---
Chiều hôm đó. Toàn thiên đình chen chúc ở điện Hạo Dương.
Thiên Đế ngồi trên đài cao, mặt lạnh như băng tuyết đầu năm.
Ba tiên tử đứng giữa điện. Bạch Trừng thì run rẩy đứng nép góc.
Thiên Đế lạnh giọng:
“Các ngươi khiếu nại vì bức tranh lọt top mà không phải của mình?”
Linh Dao cúi đầu:
“Chỉ mong minh bạch, tránh hiểu lầm ảnh hưởng danh dự.”
“Minh bạch?” – Thiên Đế nhướng mày, lật sổ –
“Người bình chọn nhiều nhất là... đám tiên đồng dưới bếp, các tiểu tiên trực hồ sen, thậm chí cả... lũ ong thần.”
“…”
“Cả ba người các ngươi… có ai từng nói chuyện với họ không?”
Cả điện im lặng.
---
A Tường len lén hỏi nhỏ Dực Quân:
“Lạnh ghê luôn. Thiên Đế đáng sợ ghê…”
Dực Quân nhún vai, cười khẽ:
“Nhưng hợp lý. Ai cũng bận giữ hình tượng quá, không ai hỏi mấy đứa nhỏ thích gì.”
A Tường: “Ủa mà huynh đâu có bầu chọn?”
“Ta hả?” – Dực Quân vẫy quạt –
“Ta vote cho tranh... cái cây.”
A Tường: “...”
---
Kết thúc buổi điều trần, Thiên Đế ra phán quyết:
> “Kết quả giữ nguyên.
Mỹ nhân không phải do chính mình xưng.
Nếu tranh thua tiên đồng rửa bát thì… về luyện lại thần sắc đi.”
Ba tiên tử mặt tái mét.
Cả thiên đình im lặng ba giây, rồi... nổ tung trong tiếng cười.
---
Tối đó, A Tường ngồi hóng gió cùng Dực Quân.
“Huynh thấy Thiên Đế hôm nay sao?”
Dực Quân chống cằm, nhìn trời:
“Vẫn lạnh như nước sông đầu xuân. Nhưng đúng là... không ai trị nổi mấy người kia ngoài ngài ấy.”
“Ta thấy Thiên Đế chắc buồn lắm, cái gì cũng phải xử.”
“Ngài ấy không buồn. Ngài ấy chỉ… bất lực theo kiểu ‘tại sao ta làm hoàng đế mà phải ngồi đọc đơn tranh ảnh rửa bát?’”
A Tường gật gù.
Dực Quân cười ranh mãnh:
“Nhưng nhờ thế... ta mới có kịch hay để coi.”