Trên tầng trời thứ chín, nơi mây ngũ sắc vờn quanh và tiên hạc lượn bay, một bữa tiệc trà long trọng đang được tổ chức tại điện Vân Tiêu – nơi chuyên dùng để tụ hội các thần tiên rảnh rỗi không có chuyện làm nhưng vẫn muốn tỏ ra bận rộn.

Hôm nay là ngày Lục Hoa Tiên Tử mở tiệc chúc mừng đột phá cảnh giới, mời từ Thủy Quân Bắc Hải tới Thái Âm Nữ Thần, không thiếu ai. Thậm chí Thiên Đế cũng phái thần thú bảo bối đến chung vui thay mặt.

Nhưng…

Đó là lý do toàn bộ thần tiên hôm nay đều đồng loạt căng như dây đàn.

Bởi vì — Thần Thú May Mắn, còn gọi thân mật là A Tường, hôm nay đến dự tiệc!

Ai ai cũng biết, vị thần thú này tuy nhỏ bé, xinh đẹp và ngây thơ như búp bê tiên giới… nhưng nếu y không vui, hậu quả sẽ là:

Hoa sen tự cháy trong ao.

Bạch Hổ Thần rơi xuống hồ Nhân Quả.

Kim Ô mặt trời rớt một cánh.

Ngưu Lang và Chức Nữ bị tráo dây đàn.

 

Chỉ cần A Tường hắt hơi một cái, toàn bộ thiên đình sẽ không yên ba ngày ba đêm.

Thế nên hôm nay, tiên tử bưng trà tay run run, thần quân gắp bánh mà tay lẩy bẩy. Ai cũng cười đến căng cơ mặt, chỉ mong A Tường vui vẻ, yên ổn rời đi.

A Tường ngồi ngay chính giữa, hai má phúng phính, mắt to long lanh, mặc áo choàng đỏ rực như pháo Tết, bên hông treo túi thơm hình quả đào, miệng nhai nhóp nhép bánh hoa quế, dáng vẻ ngoan ngoãn y như một tiểu tiên chưa biết mùi đời.

Nhưng chỉ có một số ít kẻ dám nhìn thẳng y mà không run tay.

Một trong số đó là Dực Quân.

Kẻ ấy xuất hiện từ đầu tiệc, ngồi cách y ba ghế, đầu đội chuỗi lông vũ nhiều màu sáng loáng, lưng khoác áo choàng rồng lửa, giọng cười như muốn thách thức toàn bộ sắc đẹp thiên giới.

Hắn chống cằm, nhếch mép nhìn A Tường ăn bánh, chợt nghiêng đầu hỏi:

“Nghe nói Thần Thú May Mắn mỗi lần hắt xì là đại họa, đúng không?”

Câu nói vừa buông ra, cả điện lặng ngắt như tờ.

Lục Hoa Tiên Tử suýt sặc trà.

Kim Long Thần run tay làm đổ đĩa bánh.

Chỉ riêng A Tường ngơ ngác, chớp chớp mắt.

“Ừm… hình như vậy, nhưng ta không cố ý đâu mà…”

Cậu xụ mặt, lông mi rũ xuống.

Toàn bộ tiên nhân lập tức hoảng loạn nội tâm:

XONG RỒI! HẮN KHIẾN THẦN THÚ BUỒN!

Dực Quân vẫn ung dung rót trà, lẩm bẩm như không thấy xung quanh đang tắt thở:

“Chỉ là tò mò xem hôm nay có ai hắt xì không thôi…”

A Tường lập tức bị ảnh hưởng. Cậu che miệng:

“Chờ đã… hình như… ta…”

“...”

HẮT XÌ!

Tiếng hắt xì nhỏ như mèo con nhưng đủ khiến ba con tiên hạc đang múa lập tức ngã lăn ra đất, đầu dính bánh đậu xanh, đuôi cháy xém như mới dạo quanh lửa địa phủ.

Tiếp đó, bình trà của Lục Hoa Tiên Tử tự bốc cháy, hoa tường vi trong chậu nở bung rồi nổ tung, còn Tiên Nhân Mặc Trăng – người từng ba lần ngồi thiền ức năm – té ghế trượt dài ra cửa điện.

Toàn thể tiên chúng câm nín.

Chỉ có A Tường hốt hoảng đứng lên:

“Ta… ta không cố ý đâu! Ta xin lỗi! Mau tạt nước! Mau cứu tiên hạc! Mau lau trà!”

Lúc này Dực Quân mới nhếch môi, giơ tay dùng pháp lực dập lửa, tiện tay kéo A Tường lại gần, cười tủm tỉm:

“Không sao. Hắt xì cũng đáng yêu. Hại người ta loạn cả lên càng dễ thương hơn.”

A Tường đỏ bừng tai, vừa rụt cổ vừa ngập ngừng:

“Huynh… huynh đừng có nhìn ta như vậy nữa…”

Dực Quân cười khẽ, đưa mắt nhìn khắp điện đang tan nát:

“Ta nhìn cái gì cũng thấy thú vị, chỉ riêng em là đáng để ngắm nhất.”

Trong khi cả đám thần tiên âm thầm chấm nước mắt lau tổn thất, A Tường lại khúc khích cười. Mặt trời ló rạng ngoài mây, chim chóc hót lại, hoa lại nở, gió xuân thổi nhẹ.

Cả điện thở phào nhẹ nhõm.

May quá… may mắn lại về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play