Tầng ba của Tàng Thư Các.
Một tấm bình phong ngọc khắc hoa văn tỉ mỉ che chắn phía trước, bên trong văng vẳng giọng thì thầm đầy tình ý:
“Ta biết nàng thích mận, nên mới lén hái vài quả…”
“Vài quả? Là nguyên rổ! Thiên Đế mà biết được, chém huynh chín đời!”
“Không phải chém, chỉ ăn chay không hành thôi…”
“Càng đáng sợ hơn!!!”
Ở tầng trên, hai vị thần thú – một đàng hí hửng, một đàng háo hức – đang nằm sấp hóng drama.
A Tường ôm chặt cái bánh đậu đỏ trong tay, mắt sáng rực như phát hiện linh khí ngàn năm.
Dực Quân chống cằm, nhỏ giọng bình luận:
“Lén yêu, lén tặng mận, còn khiến nàng dị ứng... tình tiết có, hậu quả có, nhân chứng vật chứng đủ cả. Tuyệt!”
“Có nên báo Thiên Đế không?” – A Tường nhíu mày, giọng hơi lo lắng – “Dù gì cũng là trộm mận…”
“Không vội.” – Dực Quân búng nhẹ lên trán cậu – “Phải chờ đến cao trào, báo sớm hết vui.”
Ngay lúc đó, phía dưới lại tiếp tục diễn biến gay cấn.
Người nam – chính là Tiên Quân Trì Huyền của Nam Thiên Môn – đỏ mặt tía tai, rút từ tay áo ra một vật:
“Ta còn… viết thơ tặng nàng…”
Dung Hoa Tiên Tử giật lấy, mở ra đọc được một dòng:
> “Mận chưa chín nhưng tình đã chín, nàng không ăn ta tự cắn tiếp.”
A Tường: “…”
Dực Quân: “…”
Sau hai giây im lặng, cả hai cắn tay áo nhịn cười đến rung rẩy.
A Tường thì thào:
“Là trộm mận thật rồi! Nhưng là trộm… vì yêu!”
Dực Quân phẩy quạt, cười khúc khích:
“Chà, cuối cùng cũng có chuyện tình còn dở hơn thơ ta viết năm xưa.”
A Tường tròn mắt:
“Huynh từng viết thơ tặng ai á?”
Dực Quân nhướng mày:
“Ừm, viết cho một người đáng yêu, mê hóng drama, và dễ bị dụ...”
“…”
“Nhưng lúc ấy người đó tưởng ta bị điên, xé thơ làm giấy gói bánh.”
“…”
A Tường đỏ mặt quay đi, vờ như không nghe thấy gì.
---
Ngay khi vụ trộm mận tình ái dần được phơi bày, Thiên Đế đã... xuất hiện từ sau bình phong.
“Trẫm… nghe đủ rồi.”
Cả Dung Hoa lẫn Trì Huyền hồn vía lên mây, quỳ gập xuống như hai củ cà rốt giữa ruộng tiên hoa.
“Không phải… không phải cố ý, chỉ là… là… tình cảm bột phát…”
A Tường ngơ ngác nhìn Dực Quân:
“Sao Thiên Đế có mặt ở đây?!”
Dực Quân chép miệng:
“Hắn bảo phạt nghiêm khắc, nhưng chắc cũng thấy vụ này buồn cười nên âm thầm hóng giống tụi mình.”
Quả nhiên, Thiên Đế nhìn rổ mận bị cắn dở, nhìn hai tiên nhân đang run cầm cập, lại nhìn thấy bài thơ “Mận chưa chín”, sau đó…
Ôm trán cười.
“Trẫm nghĩ... nên đổi hình phạt.”
Cả điện nín thở.
Thiên Đế phẩy tay:
“Không phạt ăn chay không hành nữa. Phạt hai ngươi từ giờ mỗi sáng… phân phát mận cho toàn bộ thiên đình, kèm theo một câu thơ mới tự sáng tác mỗi ngày.”
Cả thiên đình: “!!!???”
Dung Hoa Tiên Tử: “Con nguyện chết!!!”
Trì Huyền Tiên Quân: “Cho ta ăn chay đi còn hơn!!”
---
Hôm sau, tại lối vào Thiên Môn.
Mỗi thần tiên đi ngang đều được phát một quả mận ngọc kèm theo bài thơ nguệch ngoạc viết tay:
> “Mận ngọc trong vườn không ai trộm,
Nhưng nếu là nàng thì ta chịu thôi…”
Kèm hình vẽ nguệch ngoạc một đôi mận… cười.
A Tường nhận được thơ, đọc xong lăn ra cười ngặt nghẽo.
Dực Quân:
“Vụ này kết thúc cũng mỹ mãn ha?”
A Tường:
“Ừ, thiệt ra... thơ nghe buồn cười thiệt nhưng lại ấm áp ghê...”
Dực Quân chớp mắt, nghiêng người ghé sát tai cậu:
“Em thích thơ tình không?”
A Tường lùi một bước, mặt đỏ rần:
“Không có! Không thích ai hết! Đừng có giả vờ hỏi!”
Dực Quân cười nham hiểm:
“Không sao, ta viết tới khi nào em thích mới thôi.”
Thiên đình hôm đó được một trận cười long trời lở đất.
Người người nhắc mãi về vụ trộm mận tình ái, còn A Tường… lại âm thầm giữ lại một quả mận ngọc, giấu vào tay áo, lúc về còn thơm thơm rồi ôm ngủ.