Từ sau vụ “Nhân Sâm Tình Trường Tam Giác”, A Tường càng được lòng dân chúng thiên giới. Thậm chí có kẻ còn thắp hương lạy hình cậu với mong ước:
> “Xin Thần Thú May Mắn cho con hóng drama có tâm, có tầm, có... tấu hài.”
Nhưng chính khi cậu đang nằm phơi nắng trên mái điện Tử Vân, gặm bánh hạnh nhân, thì một vụ drama hoành tráng và gay cấn nhất từ đầu năm đến giờ bắt đầu bùng nổ.
Mà người đầu tiên khơi mào lại là... Thiên Đế.
---
Sáng hôm đó, Thiên Đế – người được đồn là “nghiêm khắc, đạo mạo, không gần nữ sắc” – đột nhiên triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Điện Thiên Cơ chật ních thần tiên, cả những kẻ thường ngày lười như Hàm Trì Thủy Quân cũng bị lôi đến.
Giữa điện, Thiên Đế mặt lạnh như sương tuyết, chỉ tay vào bàn đá trước mặt:
Một rổ mận ngọc đã bị cắn nửa quả.
“Trong Cung Trời, có kẻ dám lén trộm mận ngọc của Trẫm. Tội này, đáng phạt mười kiếp ăn chay không hành!”
Toàn bộ điện:
“...”
(Ăn chay không hành là hình phạt cực hình với nhiều thần tiên ham ăn – vì hành là linh hồn món ăn. Không hành = không vui.)
Có người còn nghe thấy Lôi Bộ Chân Quân nghẹn ngào: “Ta thà bị sét đánh còn hơn mất hành...”
A Tường ngồi bên góc, nghiêng đầu nhìn rổ mận cắn dở, rất nghiêm túc đánh giá:
“Có thể do người ăn vội quá, chưa kịp xóa dấu răng.”
Dực Quân đứng kế bên, phẩy quạt:
“Còn có thể là cố tình để lại, đánh dấu lãnh thổ.”
Thiên Đế hừ lạnh, tuyên bố:
“Trẫm đã cho thiên quy dò xét. Trong vòng ba canh giờ, kẻ trộm mận không ra tự thú, sẽ phạt cả mười hai cung đứng trực!”
Cả điện hoảng hốt.
---
Sau cuộc họp, A Tường chắp tay sau lưng, đi lòng vòng trong vườn ngọc, vừa nhai bánh vừa thì thầm:
“Trộm mận mà bị phạt cả mười hai cung… hình như hơi nặng tay?”
Dực Quân lười biếng nằm trên cành cây, đung đưa đuôi, nhếch môi:
“Chắc do mận đó là giống mận quý, trồng bằng nước Vân Thủy nghìn năm, tưới sương Thanh Hà, chỉ kết được một rổ mỗi ba trăm năm.”
“Ồ…” – A Tường gật gù, rồi hỏi tiếp – “Vậy nếu ai đó vô tình ăn nhầm thì có được tính là trộm không?”
Dực Quân: “Vô tình cắn ba quả liền, tính không?”
A Tường: “A…”
Cậu bỗng im bặt, nhíu mày nhìn mảnh vải trắng nhỏ bị mắc trên rào ngọc cạnh đó.
“Đây là vải từ y phục Tiên Tử... hình như là loại vải kim sa ánh sương hiếm...”
Dực Quân nhảy xuống, nhìn vải rồi nhìn cậu:
“Em định phá án à?”
A Tường nghiêm túc gật đầu:
“Dù là mận... cũng không thể để drama thiếu hồi kết!”
---
Thế là bộ đôi “Hóng Hớt Thần Thú Đội Lốt Thám Tử” bắt đầu lén lút điều tra.
Sau vài canh giờ theo dấu vết vải, rò hỏi từ Cung Thêu, rình rập bên hồ Lưu Quang... A Tường và Dực Quân phát hiện Tiên Tử Thất Tiên Cung – Dung Hoa – từng xuất hiện tại vườn mận hôm trước, lại bị dị ứng nhẹ quanh môi vào đúng thời điểm đó!
A Tường tròn mắt:
“Là nàng ấy ăn vụng sao?!”
Dực Quân chép miệng:
“Không, không đơn giản vậy đâu. Dung Hoa Tiên Tử ăn gì cũng lau miệng bằng khăn giấy hoa sen ba lớp. Dị ứng môi là lạ... trừ khi...”
“Trừ khi bị người khác ép ăn?!”
Cả hai đồng thanh.
A Tường lập tức vỗ tay:
“Drama tình ái chăng?!”
Dực Quân vỗ quạt:
“Chúng ta sắp khui được vụ hẹn hò bí mật giữa các cung rồi, hahaha!”
---
Trong lúc ấy, ở góc khuất nhất của Tàng Thư Các, có hai bóng người đang lén lút nói chuyện…
“Mận… là ta lấy. Nhưng ta chỉ muốn tặng nàng thôi.”
“Huynh ngốc à! Sao không để ta biết?! Hại ta bị dị ứng rồi còn suýt thành tội đồ!”
“Ta... sợ nàng từ chối...”
“...”
Drama tình cảm bắt đầu nóng lên.
Mà A Tường và Dực Quân đang ở ngay tầng trên, chuẩn bị nghe lén!