Sau “tai nạn hắt xì” chấn động tại tiệc trà hôm trước, các thần tiên vẫn chưa kịp hoàn hồn thì drama tiếp theo đã lù lù kéo tới.

Lần này là từ... một cây nhân sâm.

 

---

Chuyện là trong điện Linh Thảo, nơi các loại linh chi, nhân sâm, đan thảo tu luyện, gần đây đột nhiên xuất hiện một tin đồn siêu hóng:

Thanh Linh Tiên Tử – mỹ nhân tu đạo ngàn năm, gương mặt kiêu sa lạnh lùng – thầm yêu một Nhân Sâm Tinh vừa hóa hình chưa đầy trăm năm!

Mà không phải một cây, mà là hai cây.

Một cây tóc trắng, nho nhã, chuyên nấu cháo dưỡng sinh.

Một cây tóc đỏ, nóng nảy, chuyên nhảy múa ở vườn sau.

Giới tu tiên gọi đùa là:

Nhân Sâm Văn Nhã vs Nhân Sâm Hoang Dã.

 

---

Sáng hôm đó, A Tường được Dực Quân dẫn đi chơi điện Linh Thảo. Cậu lon ton đi bên cạnh, tay ôm bánh đậu xanh, mắt đảo quanh như radar bắt sóng drama.

“Chúng ta đi hóng nữa hả?” – A Tường hỏi, mắt sáng long lanh.

Dực Quân nhướn mày, ra vẻ lười biếng:

“Đi dạo thôi. Còn nếu có drama... thì coi như ngẫu nhiên trúng thưởng.”

Cả hai vừa bước vào, đã nghe tiếng cãi nhau nho nhỏ vang lên từ phía vườn linh thảo:

“Ngươi nói ta nấu cháo dở, ngươi thì chỉ biết uốn éo nhảy nhót!”

“Ít nhất ta không ngồi thiền mười ngày không tắm như ngươi!”

“CÂM MIỆNG!”

Tiếp đó là tiếng bình trà bay, bàn đá vỡ, và cây ngọc trúc bên cạnh tự nhiên héo rũ.

A Tường há hốc miệng:

“Có đánh nhau thật kìa!”

Dực Quân cười như thấy mùa xuân tới:

“Nghe nói vì một tiên tử, mà cả hai cây nhân sâm đều thất tình lẫn nhau. Không biết ai mới là người được chọn.”

A Tường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mắt lấp lánh:

“Vậy... nếu ta hỏi Thanh Linh Tiên Tử, chắc sẽ biết?”

Dực Quân đang cầm quạt gõ nhịp, nghe vậy thì chợt dừng tay.

“Chờ đã, đừng—”

Nhưng không kịp. A Tường đã lon ton chạy đi, cười hớn hở hỏi:

“Thanh Linh tỷ tỷ! Tỷ thích cây nhân sâm tóc trắng nấu cháo hay cây nhân sâm tóc đỏ biết múa?”

Cả vườn linh thảo lập tức đóng băng.

Hai Nhân Sâm Tinh ngừng đánh nhau, quay đầu nhìn.

Thanh Linh Tiên Tử đang hái hoa, tay khựng lại giữa không trung, mặt đỏ lên như chưng rượu.

“Ta… ta…”

A Tường vô tư chờ đợi.

Dực Quân ở xa thở dài che mặt:

Lại nữa rồi…

Thanh Linh Tiên Tử ấp úng:

“Ta… ta không thích ai trong hai người cả. Người ta ta thích là—”

ẦM!!!

Một tiếng nổ vang trời, cây nhân sâm tóc đỏ té ngửa, tóc dựng hết lên, mắt tròn mắt dẹt.

Nhân sâm tóc trắng lảo đảo, rớt luôn tô cháo đang cầm.

“KHÔNG PHẢI TỤI TA?!”

Thanh Linh Tiên Tử gào lên:

“TA THÍCH CÂY HOA SEN TUẦN TRƯỚC CHUYỂN VỀ CƠ!!!”

Cả vườn lặng ngắt.

A Tường há hốc miệng:

“Ủa... vậy hai người này đánh nhau uổng công luôn hả?!”

Dực Quân bước tới, vỗ nhẹ đầu cậu:

“Em vừa mở tung bí mật mấy trăm năm. Chúc mừng.”

A Tường gãi gãi đầu:

“Không phải lỗi ta đâu nha... ta chỉ hỏi thôi mà...”

Ngay khi cậu xụ mặt, trời trên đỉnh điện Linh Thảo lập tức tối sầm, một tia chớp nhỏ lóe lên, ba cái cây linh thảo bên cạnh nổ đom đóm lửa.

Dực Quân lập tức nắm tay cậu, cười hì hì:

“Được rồi, lỗi ta, ta sai. Ta dắt em đi hóng lố giờ, em tha thứ đi mà?”

A Tường lập tức vui trở lại, nhón chân ăn thêm một miếng bánh, ánh mắt long lanh nhìn Dực Quân.

“Vậy huynh kể thêm drama khác nữa được không?”

Dực Quân thở ra, khoác tay dẫn cậu đi tiếp:

“Được, còn mười lăm vụ đang đợi chúng ta phía Đông Nam Thiên Môn.”

 

---

Còn tại điện Linh Thảo, hai Nhân Sâm Tinh ngồi cạnh nhau, ủ rũ.

“Tụi mình... bị cho leo cây hả?”

“Không, là bị hoa sen đá leo lên đầu.”

“...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play