Hai người ngồi cạnh nhau ăn cơm, Thẩm Vân Thanh xào đồ ăn rất ngon, cơm cũng thơm mềm.
Quý Hoài thật sự ăn rất ngon miệng, hắn ít khi được ăn ngon như vậy, khi ở nhà họ Quý, công việc trong nhà đều là do hắn và Quý Đức Tài làm, nhưng lại là người được ăn ít nhất trong nhà.
Thậm chí lúc ăn, Kiều Quế Lan còn không cho hắn ngồi ăn chung, hắn vẫn luôn ăn cơm trong phòng mình, ăn từng cái màn thầu bằng gạo thô và một chén đồ ăn nhỏ, ngay cả chút canh cũng không có.
Có khi ăn không đủ no, còn phải lén trộm mấy củ khoai tây nhỏ.
“Ăn ngon không?” Thẩm Vân Thanh ăn ít, mới nãy đã ăn lót dạ nên bây giờ chỉ ăn một chén cơm nhỏ đã no, nhìn Quý Hoài ăn không ngừng đũa, nhịn không được mà hỏi 1 câu.
Giọng nói ca nhi nhẹ nhàng, đồ ăn trong miệng Quý Hoài thì thơm ngon, hốc mắt hắn đỏ lên, lúc trả lời giọng có hơi nghẹn ngào: “Ăn ngon.”
Từ nay về sau, hắn đã có gia đình của riêng mình, một gia đình mà hắn chưa từng trải qua bao giờ, khi mệt khi khát liền có người quan tâm hắn.
Khóe miệng Thẩm Vân Thanh cong lên, y rất vui vẻ khi thấy Quý Hoài thích ăn cơm mình nấu.
Y ăn xong không đi chỗ khác mà ngồi tại chỗ chờ Quý Hoài ăn xong, yên lặng ngồi bên cạnh hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play