Trấn Tế Ninh, thôn Hưng Hà.
Lúc này đã vào xuân, mặt trời rực rỡ, không khí trong lành, là thời điểm mà mọi thứ đều hòa thuận, vui vẻ.
Thẩm Vân Thanh đang ở trong bếp nấu cơm, trước tiên hấp mấy cái màn thầu, sau đó lại lấy một ít măng tre mới hái về không bao lâu ra làm sạch, cắt nhỏ rồi bỏ vào nồi nước để luộc, cuối cùng thái lát rồi xào với thịt heo và ớt.
Một món mặn đương nhiên không đủ, y lại lấy thêm mấy cái trứng gà, hành tây rửa sạch cắt khúc, làm một dĩa trứng xào hành tây.
Người nhà nông một năm hiếm khi ăn nhiều món mặn, trứng gà cũng ít khi giữ lại ở nhà để ăn, đa số là đem lên trấn để bán, nhưng bây giờ đang là thời điểm trồng lúc mì vụ xuân, người nhà họ Thẩm ngoài trừ Thẩm Vân Thanh thì đều đang ở ngoài đồng cấy mạ, nếu không ăn nhiều thì sẽ không có sức làm việc.
Thẩm Vân Thanh làm xong thì tự mình ăn trước một ít, sau đó đặt toàn bộ thức ăn vào rổ, đổ nước vào ống trúc để mang theo, cầm chìa khóa khóa cổng nhà lại rồi đi ra ngoài ruộng.
Trên đường đi không gặp được người nào, vì đã tới thời điểm trồng trọt, cho dù là ca nhi hay cô nương cũng đều xuống ruộng làm việc.
Nhưng cha nương Thẩm Vân Thanh thương y, trong nhà cũng đủ người làm nên không gọi y ra phụ, chỉ để y ở nhà nấu cơm và chăm sóc đang gia súc trong nhà.
Thẩm Vân Thanh đi từ xa đã thấy cha mẹ và tiểu đệ đang bận rộn ngoài ruộng, chưa tới gần đã vội vãn hô to: “Cha, nương, tiểu đệ, chuẩn bị ăn cơm.”
Có lẽ khoảng cách hơi xa nên cha nương y chưa nghe thấy, chỉ có tiểu đệ Thẩm Vân Trừng là thính tai, ngẩng đầu lên nhìn thấy y đi đến, vội vàng buông đồ trong tay xuống, quay đầu lại gọi một tiếng: “Cha, nương, tam ca đưa cơm tới.” Sau đó mới đi lên bờ.
Thấy mọi người lục tục đi lên, Thẩm Vân Thanh bắt đầu lấy đồ ăn ra khỏi giỏ tre.
“Cha, nương, có khát không? Con có đem nước theo nè.” Ba người họ đến gần, Thẩm Vân Thanh đưa ống trúc qua.
Nương của y là Lâm Nguyệt Hương gật đầu, đưa tay nhận lấy ống trúc uống một ngụm to, uống xong mới đưa cho Thẩm Đại Hà.
Còn Thẩm Vân Trừng bên kia không cần Thẩm Vân Thanh nhắc, tự cậu lấy ống trúc còn lại đưa lên miệng uống.
“Đệ uống từ từ thôi, gì mà như trâu uống nước thế.” Thẩm Vân Thanh thấy cậu như vậy, vỗ nhẹ cậu 1 cái.
Thẩm Vân Trừng không nói chuyện, sau khi uống nước xong thì nhếch môi cười, khoe hàm răng trắng lóa mắt.
Thẩm Vân Thanh vừa đưa màn thầu cho tiểu đệ vừa hỏi: “Nương, ngoài ruộng đủ người làm hay không? Hay là con cũng xuống ruộng phụ mọi người một tay.”
Lâm Nguyệt Hương lập tức trả lời: “Đủ người mà, chờ các ca ca của con làm xong sẽ qua đây, không cần con phụ, con cứ thoải mái ở nhà đi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Vân Thanh không nói nữa, gật đầu.
Lâm Nguyệt Hương cắn một miếng màn thầu, lại gắp một ít măng tre, ăn xong mới nhớ tới con trai, bà ngẩng đầu hỏi Thẩm Vân Thanh: “Con ăn chưa?”
Thẩm Vân Thanh gật đầu với bà: “Con ăn cơm rồi mới tới, nương.” Thật ra Thẩm Vân Thanh ăn không nhiều, nấu xong cơm thì không ngừng đẩy nhanh tốt độ chạy ra đây, định bụng chút nữa trở về sẽ ăn thêm.
“Ừ.”
Thẩm Vân Trừng là người ăn xong cuối cùng, ăn xong thì chào Thẩm Vân Thanh một tiếng rồi xuống ruộng làm tiếp.
Thẩm Vân Thanh nhìn đồ ăn và màn thầu không còn dư lại chút nào, đều được ăn sạch sẽ, y thu dọn chén đũa vào trong rổ rồi đứng lên đi về nhà.
Sau khi về tới nhà, Thẩm Vân Thanh cũng không nhàn rỗi, ăn phần còn dư lại ở nhà, sau đó rửa sạch chén đũa, lại đi cho heo, gà, vịt ăn, cuối cùng là lấy dụng cụ, đeo sọt tre lên núi đào măng xuân. Thẩm Vân Thanh nghĩ rau dại chắc cũng đã mọc, cũng muốn hái một ít nên cầm theo một cái giỏ nhỏ.
Một tiểu ca nhi như y lên núi một mình không tốt, Khê ca nhi kế bên nhà y hôm nay cũng ở nhà, không ra ruộng làm việc, vì vậy y rủ Khê ca nhi cùng đi.
Bốn năm trước Trần Khê được gả tới thôn Hưng Hà. Trần Khê là ca nhi độc nhất trong nhà, gia cảnh nhà cậu cũng không tệ, còn từng cho cậu đi học, nhưng sau khi cha Khê ca nhi đi ra ngoài buôn bán gặp chuyện không may, nhà cậu cũng tuột dốc theo, không thể kham nổi việc đi học của cậu, còn phải gả cậu cho người ta.
Khê ca nhi gả tới đây không lâu, tính tình tốt, tuổi cũng không lớn hơn Thẩm Vân Thanh bao nhiêu, cho nên 2 người nhanh chóng trở nên thân thiết, Thẩm Vân Thanh còn học được vài chữ từ Khê ca nhi.
“Trần Khê ca ca.” Thẩm Vân Thanh đứng trước cửa nhà họ Lưu gọi Trần Khê. Trong sân nhà họ Lưu có 1 cái giếng, Trần Khê đang ở cạnh giếng giặt đồ, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Vân Thanh.
Thấy Thẩm Vân Thanh đeo sọt tre là biết y muốn lên núi.
“Muốn lên núi phải không? Đệ chờ ta một lát.” Trần Khê đứng lên, tùy tiện rửa sạch tay, chuẩn bị đi vào trong lấy sọt.
Thẩm Vân Thanh thấy cậu đang bận việc, cười nói: “Không vội, giặt xong rồi đi cũng được.”
Trần Khê vừa đi lấy đồ vừa trả lời y: “Không sao, chút nữa về giặt cũng được.”
Thẩm Vân Thanh nhìn bên trong, không nhìn thấy đứa nhỏ ở nhà, hỏi: “Trần Khê ca ca, Nghi ca nhi đâu?”
Nghi ca nhi là con trai của Trần Khê và Lưu Lập Hiên, năm nay 3 tuổi.
Trần Khê cầm đồ đi ra ngoài, thuận miệng đáp: “Đi theo nãi nãi của nó ra ngoài rồi, bây giờ mọi người đều bận rộn, nhà nào cũng đưa con qua chỗ đại bá để nãi nãi trông coi.”
Thẩm Vân Thanh cũng đi theo Trần Khê ra ngoài, Trần Khê khóa cổng, 2 người vừa nói vừa cười đi lên núi.
Vào núi, ánh nắng không còn quá sáng nữa, 2 ngày trước vừa mới đổ mưa, dưới đất còn ẩm ướt, bùn dính vào đế giày của Thẩm Vân Thanh. Thẩm Vân Thanh vừa đi vừa nhìn bống phía, Trần Khê cũng ở cách đó không xa, 2 người thỉnh thoảng trò chuyện câu được câu không.
Lúc này đang là thời điểm ngày mùa, trong núi không có nhiều người, mới lên núi không bao lâu mà Thẩm Vân Thanh đã đào được không ít măng và cây tề thái.
Y đi theo trí nhớ của mình tới một nơi, nơi đó có mấy cây dương xỉ rất lớn, lúc này dương xỉ đang mọc những đọt non, trễ mấy ngày thôi là nó sẽ già, sẽ không còn ngon nữa, bây giờ hái là ngon nhất.
Đọt non này xào hay nấu canh đều rất thơm.
Thẩm Vân Thanh hái được hơn nửa giỏ, Trần Khê đi cùng cũng hái được một ít.
“Bây giờ không có người vào núi, rau dại còn nhiều thật.” Thẩm Văn Thanh cười nói với Trần Khê.
Trần Khê nghe vậy cũng cười vui vẻ: “2 ngày trước Nghi ca nhi la hét đòi ăn, hôm nay cho nó ăn cái này là đủ rồi.”
Thẩm Vân Thanh hái cũng đã đủ, nhìn thoáng qua cái giỏ trong tay mình: “Nhiêu đây cũng đủ ăn rồi, chờ chút nữa đào xong măng, 2 chúng ta lại hái thêm chút rau hương xuân đem về nấu với đậu hủ ăn rất ngon.”
Thẩm Vân Thanh tìm thêm những loại rau dại khác, hái mỗi thứ một ít mang về.
Thời điểm này rau dại rất xum xuê, tâm trạng Thẩm Vân Thanh cũng thoải mái hơn, cả một mùa đông ăn toàn rau khô và củ cải trắng, cuối cùng cũng được ăn mấy món mới, nghe chim đậu trên cây hót ríu rít cũng không cảm thấy bực bội, tâm trạng thật sự rất tốt.
Chờ hái xong cây hương xuân, 2 người chậm rãi xuống núi.
Rau dại hái nhiều, hôm nay ăn không hết, phải bảo quản thật tốt ở nơi râm mát để ngày mai ăn tiếp. Măng được đặt trong góc phòng, cây hương xuân và và đọt dương xỉ đặt ở bên ngoài, hương xuân thì nấu với đậu hủ, còn đọt dương xỉ thì xào với trứng gà.
Chờ xử lý xong tất cả, Thẩm Văn Thanh mới thấm mệt, nghỉ ngơi một lát thì lấy tiền nương để lại đi mua đậu hủ.
Nơi bán đậu hủ là ở đầu thôn, đậu hủ 1 văn tiền 1 miếng, Thẩm Vân Thanh mua 2 miếng rồi về nhà nấu cơm, nếu không chốc lát cha nương về lại không có cơm ăn.
Cho gia súc gia cầm trong nhà ăn trước, Thẩm Vân Thanh mới vào bếp hấp màn thầu cho nóng, rồi mới bắt đầu nấu đồ ăn.
Sau khi rửa sạch đọt dương xỉ thì cho vào nồi nước chần sơ rồi vớt ra bỏ vào chậu nước lạnh. Sau khi vớt khỏi chậu nước lạnh thì cắt ra thành từng khúc nhỏ, cho ớt, muối, hành, tỏi và các gia vị khác vào trộn đều cho thấm.
Tiếp theo rửa sạch hương xuân, cũng chần sơ rồi cho vào chậu nước lạnh ngâm một chút thì vớt ra, cắt nhỏ. Đậu hủ cắt thành từng khối nhỏ, bỏ vào một cái tô lớn cùng với hương xuân, bỏ các loại gia vì vào trộn đều là xong.
Mấy ngày trước mới đem trứng gà trong nhà lên trấn bán, số lượng tích cóp được không còn nhiều, Thẩm Vân Thanh chỉ lấy 3 cái. Thẩm Vân Thanh đập trứng vào một cái tô lớn rồi khuấy lên, dầu trong chảo nóng thì đổ trứng vào, chờ trứng hơi chín thì cho đọt dương xỉ vào, cuối cùng nhanh tay xào để trứng và đọt dương xỉ trộn lẫn vào nhau.
Chờ xào xong món cuối cùng, mấy người Lâm Hương Nguyệt cũng về tới nơi.
Thẩm Vân Trừng là người vào đầu tiên, cậu gào lên: “Ca, huynh làm gì mà thơm thế?”
Thẩm Vân Thanh bưng từng món lên bàn, không nói cho cậu biết: “Đợi lát nữa rồi biết, đi rửa tay đi.”
Làm việc cả một ngày, mọi người đều đói vô cùng, ngay cả Thẩm Vân Thanh làm việc nhà cũng vừa mệt vừa đói, ngồi xuống bàn ai cũng không nói gì, mỗi người cầm một cái màn thầu bắt đầu ăn.
Đến khi ăn xong rồi, Lâm Nguyệt Hương cũng không nhàn rỗi, giúp Thẩm Vân Thanh dọn dẹp chén đũa. Lâm Nguyệt Hương kêu Thẩm Vân Thanh nấu nước để tối rửa mặt, còn mình thì đi rửa chén.
“Bảo nhi.” Lâm Nguyệt Hương gọi Thẩm Vân Thanh.
“Có chuyện gì vậy nương?” Thẩm Vân Thanh ngồi trên ghế nhỏ, vừa canh củi vừa hỏi.
Lâm Nguyệt Hương dừng một chút mới nói tiếp: “Năm nay con cũng đã 16 rồi, nương nghĩ đợi bận rộn xong đợt này thì cũng nên tìm người để định thân cho con, phải tìm người có gia cảnh tốt, tuổi cũng phù hợp để cưới gả.”
Thẩm Vân Thanh nghe xong thì sửng sốt, tuy biết sớm muộn gì mình cũng phải gả đi, nhưng vẫn luôn không nghĩ tới, không ngờ cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Ca nhi phần lớn đều gả chồng lúc 16 tuổi, theo lý mà nói người nhà nên sớm tìm người định thân cho y, chỉ là trước đây có không ít bà mối tìm tới, Lâm Nguyệt Hương lại không mấy hài lòng với những gia đình đó, cho nên hiện tại phải nói với bà mối tìm kỹ hơn mới được.
Nhắc tới chuyện này lại cảm thấy ngại ngùng, Thẩm Vân Thanh đáp: “Đều nghe theo nương.” Y thuận tay thêm củi vào bếp: “Không cần gấp, cấy mạ xong còn phải ươm mầm cho ruộng lúa nước, sau đó lại tới đậu nành, khoai tây gì đó, vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Rửa xong cái chén cuối cùng, Lâm Nguyệt Hương lấy khăn vải lau tay, nói: “Đúng là như vậy, chờ làm xong công việc ngoài ruộng, nương tới tìm Xuân Hỉ thẩm nói 1 tiếng, gia cảnh nhà mình không tệ, danh tiếng trong thôn cũng tốt, nhất định phải tìm một người trong sạch.”
Thẩm Vân Thanh là ca nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều được cha nương nâng niu chiều chuộng, cái gì cũng suy nghĩ cho y đầu tiên, chắc chắn phải tìm cho y một người tốt, như vậy mới bớt lo.
Thẩm Vân Thanh cười: “Biết rồi nương, nương mau vào phòng nghỉ ngơi đi, còn lại để con dọn cho.”
“Ừ, con nấu xong nước thì cũng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi đi, nương về phòng trước.” Lâm Nguyệt Hương gật đầu.
Thanh ca nhi nhà bà trời sinh xinh đẹp, da trắng nõn tinh tế, đôi mắt hoa đào to tròn, dáng cao eo nhỏ, khắp thôn này hiếm có ca nhi nào đẹp như y, tính tình thì chăm chỉ cần mẫn, ai cũng hâm mộ bà sinh được một ca nhi tốt, không lo không gặp được người tử tế.