Yêu cầu của phu thê nhà họ Thẩm là hợp lý, Chu Văn Diệu gật đầu.

Nhưng mà Kiều Quế Lan lại ngồi bật dậy, lớn giọng nói: “Dẫn người về? Đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Nhà họ Thẩm các người đã nhận sinh lễ, bây giời muốn dẫn người về? Các người đang nằm mơ hả?” Bà ta hung dữ trợn mắt liếc nhìn Lâm Nguyệt Hương.

Lâm Nguyệt Hương nghe xong thì máu nóng lại bốc lên, thật sự muốn xông lên xé nát miệng bà ta, cũng lớn tiếng nói: “Là một nhà các người lòng dạ đen tối muốn lừa hôn trước, không kêu các người bồi thường là may lắm rồi.” Lâm Nguyệt Hương phỉ nhổ Kiều Quế Lan: “Nhà chúng ta rộng lượng không đòi các người bồi thường, nhưng chúng ta phải dẫn Thanh ca nhi về.”

Kiều Quế Lan ngồi dưới đất, mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bù dơ bẩn, nhưng không ảnh hưởng tới việc bà ta khóc lóc la lối: “Người đã gả qua đây, mắc gì cho ngươi dẫn trở về, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Kiều Quế Lan hạ quyết tâm muốn giữ Thẩm Vân Thanh lại, nếu để người chạy mất thì coi như bà ta mất cả chì lẫn chày rồi.

Quý Thụy què chân đã bị bại lộ, sau này sẽ khó tìm được người tốt muốn gả cho Quý Thụy huống hồ chỉ cần giữ lại Thẩm Vân Thanh ở đây, nhà họ Thẩm không có khả năng bỏ mặc y, sau này còn phải đến giúp đỡ.

Lâm Nguyệt Hương lập tức đen mặt, tức giận nói: “Đồ cái thứ chó má nhà ngươi, Thanh ca nhi nhà ta còn chưa bái đường với cái tên què kia, sao lại tính là đã gả qua đây? Ngươi đúng là cái thứ không biết xấu hổ.”

“Hừ, cái tên ăn cháo đá bát kia đã thay con trai ta bái đường với nó, trên hôn thư cũng viết tên con trai ta, cho nên nó chính là phu lang của con trai ta.” Kiều Quế Lan ồn ào không ngừng.

Người nhà họ Thẩm chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, lập tức muốn nhào lên đánh bà ta.

Nhưng bị Chu Văn Diệu ngăn lại.

Chu Văn Diệu trầm tư, vuốt râu suy nghĩ một chút rồi nói với Kiều Quế Lan: “Nhà họ Quý, việc này nhà ngươi sai trước, để cho nhà họ Thẩm dẫn người về, còn số tiền kia coi như bồi thường cho nhà họ.”

Con trai không cưới được phu lang, tiền cũng không lấy lại được, nhà họ Thẩm nhận hết phần tốt, sao Kiều Quế Lan đồng ý được, há miệng mắng: “Hừ, cho dù dẫn người về rồi thì như thế nào? Đã bái đường với người khác rồi, sau này ai muốn lấy nó nữa.” Nếu nhà họ Thẩm nhất quyết dẫn người đi, vậy thì bà ta cũng hạ quyết tâm lưỡng bại câu thương với bọn họ, ai cũng đừng mong sống tốt.

Chu Văn Diệu nhíu mày, không ngờ nhà họ Quý lại không biết tốt xấu như vậy.

Lâm Nguyệt Hương đã sớm nhịn không nổi nữa, thừa dịp mọi người không chú ý, lập tức cầm giày chạy vọt tới đánh Kiều Quế Lan.

“Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, cái đồ đanh đá khốn kiếp, hôm nay ta phải xé nát cái miệng này của ngươi.” Lâm Nguyệt Hương vừa đánh vừa mắng.

Mới vừa đánh được 2 cái thì bị người kéo ra.

Trong lòng những người khác của nhà họ Thẩm đều tức giận vô cùng, quả thật muốn đánh chế người nhà họ Quý.

Lời Kiều Quế Lan nói như gai đâm vào lòng, cho dù hôm nay dẫn Thẩm Vân Thanh về, sau này cũng chưa chắc tìm được người đàng hoàng để gả, cho dù Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà có thể nuôi y, nhưng đến khi bọn họ mất đi cũng không thể bắt ca ca, tiểu đệ tiếp tục nuôi y được, đến lúc đó Thẩm Vân Thanh phải sống như thế nào?

Việc này đúng là khó xử, nhưng lại không thể cứ bỏ qua như vậy, lúc này trời đã sắp tối, người vây quanh nhà họ Quý chỉ nhiều chứ không ít, vẫn còn rất hóng chuyện.

“Nếu người bái đường cùng Thẩm Vân Thanh là Quý Hoài, ta thấy hay là nhà họ Thẩm gả Thanh ca nhi cho Quý Hoài luôn đi,” Trong đám người không biết ai nói câu này, cũng có người đồng tình nói theo.

Đây cũng là cách không tồi, Chu Văn Diệu nhìn về phía Quý Hoài và nhà họ Thẩm.

Sắc mặt người nhà họ Thẩm rất khó coi, đây cũng là một cách giải quyết, Thanh ca nhi cũng không phải gả cho tên què Quý Thụy, nhưng lại không biết Quý Hoài kia có phải là người tốt hay không, lỡ như cùng 1 giuộc như bên kia thì xong đời.

Lại nói cũng phải ở lại nhà họ Quý, lỡ như Kiều Quế Làn làm khó làm dễ Thanh ca nhi thì sao?

Sắc mặt Quý Hoài cũng không tốt hơn bao nhiêu, vốn dĩ hắn không muốn thành thân với ai, một mình hắn còn khó sống, huống chi sống cùng người khác.

Hắn chỉ muốn lấy tiền của Kiều Quế Lan, không ngờ lại khiến mình cũng bị liên lụy.

Ngoại trừ không tình nguyện, trong lòng hắn cũng có một cảm giác không rõ, loại người như hắn hoàn toàn không xứng với ca nhi được nhà họ Thẩm tỉ mỉ nuôi lớn như Thanh ca nhi.

Tuy nói Kiều Quế Lan lừa hắn, nhưng chuyện tới nước này cũng có một phần trách nhiệm của hắn.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Nếu nhà họ Thẩm đồng ý thì ta cũng đồng ý.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Thẩm Vân Thanh, trên mặt y toàn là nước mắt, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, sắc mặt trắng bệt, đang được 2 tẩu tẩu đỡ.

Thấy y như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn có hơi khó chịu, nhưng hắn không nghĩ nhiều, cho rằng người bình thường thấy y như vậy đều sẽ đau lòng.

Kiều Quế Lan ngồi dưới đất cười lạnh một tiếng, dù sao không chịu cưới con trai mình, Thẩm Vân Thanh có gả cho tên xui xẻo kia thì cũng đừng hòng sống tốt ở nhà họ Quý.

Chu Văn Diệu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Thẩm Đại Hạ và Lâm Nguyệt Hương: “Phụ mẫu Thanh ca nhi có ý kiến gì không?”

Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà đều cảm thấy do dự, gả cho Quý Hoài cũng không phải là sự lựa chọn tốt.

Nhất thời 2 người họ không lên tiếng, nhưng một chuyện không ngờ tới là Thẩm Vân Thanh lại lên tiếng trước: “Cha nương, cứ như vậy đi.” Lời nói không giấu được sự nghẹn ngào.

Y là con, tuyệt đối không thể làm liên lụy đến cha nương, sau này mặc kệ như thế nào, đều là tạo hóa của y, chỉ có thể hy vọng Quý Hoài là người tốt.

Nhưng mà y nhìn nam nhân trầm mặc kiệm lời kia, nhìn qua có vẻ không thích y nhưng không đến mức khi dễ y.

“Thanh ca nhi…” Lâm Nguyệt Hương nhìn qua con trai mình, không ngờ bà một lòng muốn chọn gia đình tốt cho y lại vô tình khiến y chịu ấm ức như thế này, là bà có lỗi với con trai mình.

Thẩm Đại Hà cúi đầu, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, ngay cả Thẩm Vân Trừng cũng rơi nước mắt.

Thấy mọi người đều không phản đối, Chu Văn Diệu gật đầu: “Mọi việc cứ như vậy đi.”

Ông vừa muốn đi, đột nhiên có 2 giọng nói đồng thời cất lên: “Khoan đã.”

Đó là Kiều Quế Lan và Quý Hoài.

Quý Hoài nhìn Kiều Quế Lan, ý bảo bà ta nói trước.

Quý Hoài có đôi mắt tam bạch, bị người như vậy hung dữ nhìn chằm chằm, Kiều Quế Lan sợ tới mức run run, nhưng bà ta vẫn lên tiếng: “Nếu muốn gả cho Quý Hoài, vậy nhà họ Thẩm trả lại cho ta 6 lượng bạc đi.”

Thấy bà ta còn muốn gây chuyện, Chu Văn Diệu lạnh mặt: “Cho dù là Quý Hoài hay Quý Thụy thì đều là người nhà họ Quý, ngươi không nên đưa tiền lễ hay sao?”

Nhà họ Thẩm không ngờ Kiều Quế Lan không biết xấu hổ như vậy, nhưng tiền ở trong tay họ, họ sẽ không trả lại cho nữ nhân đanh đá này, vì thế không định lên tiếng, để xem cái miệng của bà ta có thể phun ra lời gì nữa.

Kiều Quế Lan cười lạnh 1 tiếng: “Quý Hoài là tên ăn cháo đá bát, không phải con ruột của ta, mắc gì ta phải cho nó tiền lễ?”

Lời này nói xong khiến mọi người kinh ngạc, người thôn Nam Sơn không ngờ Kiều Quế Lan có thể nói ra được lời này.

Nhưng lời này lại hợp ý Quý Hoài, hắn lên tiếng: “Nếu như vậy thì phân gia đi.”

Mọi người lại tiếp tục kinh ngạc, không ngờ Quý Hoài nhẫn nhịn nhiều năm ở nhà họ Quý như vậy, bây giờ lại muốn phân gia.

“Mọi người cũng đã nhìn thấy mẹ kế ta là người như thế nào, khi ta còn nhỏ, bà ta gả tới đây đều không cho ta ăn cơm no, mùa đông cũng chỉ cho ta mặc áo đều là nhồi bằng bông cỏ, có tiền nhưng không chịu vì ta mà giao tiền cho nha dịch, nhìn ta bị bắt đi lính, còn muốn ta chết ở đó đừng trở về.” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Còn người cha kia của ta, còn sống nhưng coi như đã chết, ngày thường Quý Thụy không chịu làm việc, tất cả mọi việc ở nhà đều do ta làm.”

Hắn ngày thường trầm mặc ít lời, đây là lần đầu tiên trước mặt mọi người nói nhiều như vậy, điều này khiến mọi người rơi vào im lặng, không ngờ Kiều Quế Lan đối xử độc ác với con riêng như vậy.

Quý Hoài nhìn về phía Chu Văn Diệu, cao giọng nói: “Hôm nay hy vọng lí chính làm chủ cho ta, cùng những người không tim không phổi này phân gia, về sau sẽ không liên quan đến nhau nữa.”

Sau khi Thẩm Vân Thanh đồng ý gả cho hắn, hắn liền tính toán phân gia, nếu không sau này chắc chắn Thẩm Vân Thanh sẽ bị Kiều Quế Lan khi dễ.

Sau khi lớn lên, người nhà họ Quý không ai dám đụng đến hắn, tuy hắn có thể nhẫn nhịn cho qua nhưng lại không muốn Thẩm Vân Thanh chịu ấm ức.

“Hay cho cái tên chó má không có trái tim, dám hất nước bẩn lên người ta, nói bậy nói bạ, ở nhà họ Quý này ta đã tận tâm tận lực nuôi người nhiều năm như vậy, ngươi dám hủy hoại thanh danh của ta, đúng là cái đồ ăn cháo đá bát.”

Không ai nghe lời khùng điên của bà ta, Chu Văn Diệu không cần nghĩ đã gật đầu: “Nếu đã vậy thì phân gia đi.”

Kiều Quế Lan và Quý Đức Tài làm chuyện như vậy, sao này không ai có thể lấy chữ hiếu mà nói Quý Hoài được.

Quý Đức Tài bị người ta đánh ngất xỉu, mới vừa tỉnh lại, đầu óc mơ mơ màng màng, nghe thấy con trai lớn đòi phân gia, lập tức la lên ‘không được’.

Nhưng Quý Hoài đã tiến lên 1 bước, trực tiếp đạp ông ta ngã lăn quay.

Con trai đánh cho là chuyện không thể dung thứ, nhưng lúc này không ai lên tiếng chỉ trích hắn.

Quý Đức Tài mới bị đánh một trận, giờ lại bị đạp thêm cái nữa, lập tức sợ hãi, căn bản không dám manh động nữa, lập tức đồng ý: “Phân phân phân, ta phân còn không được sao, ai ui.” Ông ta bị đánh rớt 2 cái răng, nói chuyện còn không rõ ràng.

Cuối cùng, cho dù Kiều Quế Lan có ầm ĩ như thế nào thì cái gia đình này chắc chắn phải phân rồi.

Nhà họ Quý 5 mẫu ruộng nước 7 mẫu ruộng cạn, chỉ chia cho Quý Hoài 1 mẫu ruộng nước 2 mẫu ruộng cạn, sản vậy ngoài ruộng cũng thuộc về Quý Hoài.

Chia ruộng xong thì chia bạc, Kiều Quế Lan sống chết nói không có tiền, cuộc sống nhà họ Quý không tệ, Chu Văn Diệu trực tiếp bắt Kiều Quế Lan đưa 5 lượng bạc.

Kiều Quế Lan nhất quyết không đưa, nhà họ Thẩm nhìn bà ta như vậy, nói muốn lấy đồ đáng giá trong nhà ra đổi nhưng Quý Hoài lại cản họ lại.

Hắn về phòng thu dọn đồ đạc của mình, lấy một lượng bạc từ túi tiền cũ nát đưa Kiều Quế Lan, nói: “Cộng với 5 lượng mà ngươi phải đưa là đủ 6 lượng, coi như trả lại 6 lượng bạc tiền lễ, sau này không được tìm nhà họ Thẩm nữa.”

Hắn nói xong còn không yên tâm, kêu Quý Thụy vào phòng viết giấy rõ ràng rồi đóng dấu vào, hắn không biết chữ nên đưa cho Chu Văn Diệu viết giấy phân gia và khế ước, sau khi ấn dấu tay thì cầm tay Quý Đức Tài ấn xuống.

Còn khế ước, bây giờ trời đã tối, chờ mấy ngày nữa kêu Quý Đức Tài lên trấn trên làm khế ước chuyển cho hắn.

Như vậy việc phân gia coi như xong.

Hành lý Quý Hoài không nhiều, bỏ chăn đệm vào một cái bao là xong.

Hắn chuẩn bị dẫn người nhà họ Thẩm đến tổ trạch, trước khi Kiều Quế Lan chưa gả đến đây, bởi vì hắn không có nương, gia gia của Quý Hoài đã để lại căn nhà này cho hắn, bây giờ chìa khóa ở trong tay hắn.

Nếu không Quý Hoài cũng không có tự tin đòi phân gia.

Nói với nhà họ Thẩm một tiếng, hắn cầm theo đồ của mình đi trước, Thẩm Vân Thanh được đỡ lên xe lừa, của hồi môn cũng dọn hết lên xe, một đoàn người cầm đuốc đi theo Quý Hoài, ném chuyện của Kiều Quế Lan ra sau đầu.

-

Hạ: rắc rối giải quyết xong, bắt đầu từ chương sau sẽ là cuộc sống hạnh phúc của 2 bạn trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play