Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phòng tân hôn, không ngờ Thẩm Vân Thanh từ bên đó chạy ra, phía sau còn có 1 người đang đuổi theo.
2 huynh đệ nhà họ Thẩm lập tức đứng lên, Thẩm Vân Thanh giống như bị dọa mà chạy ra vậy.
Thẩm Vân Thanh chạy một mạch ra ngoài, trước mặt đều là những người không quen biết, trong lòng y cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ nhìn một vòng lại phát hiện nhị ca và tiểu đệ vẫn còn ở đây.
“Nhị ca, tiểu đệ.” Âm thanh run rẩy, cả người cũng run rẩy.
Thẩm Vân Minh nhìn dáng vẻ của đệ đệ, không khỏi sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nói với nhị ca.”
“Nhà họ Quý gạt chúng ta.” Y vẫn chưa hết hoảng hốt, giơ tay chỉ vào người đứng phía sau: “Gã nói gã là Quý Thụy.”
Tiếp theo lại run tay chỉ về phía Quý Hoài: “Còn người này là ai?”
Quý Đức Tài và Kiều Quê Lan nhìn thấy, trong lòng thâm than không xong rồi.
Rõ ràng đã dặn Quý Thụy đừng vào, chờ đến khi tan tiệc mới vào cũng không muộn, giờ thì hay rồi, mọi chuyện vỡ lỡ hết rồi.
Thẩm Vân Minh và Thẩm Vân Trừng nhìn người đứng phía sau Thẩm Vân Thanh, người kia còn cầm theo cây nạng, vừa rồi tập tễnh chạy ra cũng thấy rõ chân không tốt, rõ ràng là một người què.
Mà bên kia, người mặc hỉ phục cũng đang nhíu mày, giọng nói rất bình tĩnh: “Ta là Quý Hoài.”
Huynh đệ nhà họ Thẩm tức giận, Thẩm Vân Minh nhìn người nhà họ Quý: “Các người được lắm, dám lừa hôn.” Thẩm Vân Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Vân Trừng: “Tiểu đệ, chạy về kêu cha nương đến đây, nhanh.”
Thẩm Vân Trừng nghe xong, lập tức chạy ra ngoài, không người nào cản kịp.
Thẩm Vân Thanh vẫn đứng ở đó, nước mắt rơi đầy mặt.
Kiều Quế Lan vội vàng đứng dậy: “Ai nha, tiểu tử nhà họ Thẩm à, hiểu lầm thôi.”
Mắt thấy mọi chuyện đã bại lộ, bà ta cũng không giấu nữa: “Lúc trước đã nói rõ là thành thân với Thụy nhi mà, sao lại nói chúng ta lừa hôn chứ?”
Quý Thụy cũng hùa theo: “Đúng vậy.”
Không đợi Thẩm Vân Minh lên tiếng, Thẩm Vân Thanh đã nói trước: “Người lúc trước xem mắt là hắn.” Thẩm Vân Thanh chỉ vào Quý Hoài: “Người đưa sính lễ, thành thân cũng là hắn, không phải là tên què Quý Thụy này.”
Khách mời đến ăn tiệc cũng ngạc nhiên, thì ra Quý Thụy là một tên què.
Lúc trước bởi vì đọc sách nên luôn ở trên trấn, người trong thôn rất ít khi nhìn thấy gã, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà gã đã thành người tàn tật rồi à?
Lúc trước Kiều Quế Lan đã từng nói với bọn họ, Quý Thụy bị bệnh, không thể ra gió được, nhưng không muốn chậm trễ ngày thành thân nên mới nhờ ca ca hỗ trợ đón dâu giùm, không ngờ sự thật lại như vậy.
“Chúng ta cũng chưa nói là không phải mà, huống hồ con trai ta sẽ có một ngày khỏi hẳn, què cái gì mà què.” Kiều Quế Lan còn cố chống chế.
Thẩm Vân Minh tức giận mắng: “Mấy người nhà họ Quý các người tâm địa đen tối, ngươi dám gạt gia đình chúng ta, chùng ta nhất định sẽ không tha cho các người đâu.”
Kiều Quế Lan tức giận mắng trả: “Ngươi mắng ai đó cái đồ nhãi ranh, nhà họ Thẩm dạy các ngươi như vậy đó hả, cái thứ không có giáo dưỡng.”
“Đối với người mới có giáo dưỡng, đối với súc sinh cần gì giáo dưỡng chứ.” Thẩm Vân Thanh cũng mắng theo.
Kiều Quế Lan trực tiếp nhào lên, giơ tay muốn đánh Thẩm Vân Thanh: “Đồ cái tên tiểu lưu manh nhà ngươi, đồ không có giáo dưỡng, hôm nay ta sẽ thay cha nương dạy dỗ ngươi.”
Thẩm Vân Minh tức giận: “Ngươi dám đụng vào đệ đệ ta thử xem.” Nói xong lập tức cầm lấy cây gậy ở góc tưởng định chạy lên đánh, tiếc là khoảng cách hơi xa, không cản kịp.
Lúc Kiều Quế Lan định nhào lên, Quý Hoài đã nhanh chân chắn trước mặt Thẩm Vân Thanh, đẩy Kiều Quế Lan ra.
Kiều Quế Lan đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, chửi ầm lên: “Hay cho cái tên súc sinh nhà ngươi, đồ lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung, dám giúp đỡ người ngoài đánh ta, đồ ăn cháo đá bát.”
Quý Thụy thấy nương bị đánh, cũng muốn cầm cây nạng lên đánh Quý Hoài, không ngờ còn chưa đánh trúng đã bị hắn đạp một cái ngã xuống đất.
Thẩm Vân Minh đã kịp đến trước mặt Thẩm Vân Thanh, kéo y ra sau bảo vệ, tiến lên đánh một gậy vào người Quý Đức Tài.
Kiều Quế Lan ngồi dưới đất khóc toáng lên: “Ai ui coi kìa, đánh người rồi, mọi người nhìn đi, khi dễ người quá mức mà.”
Ở đây đều là người thôn Nam Sơn, không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên như vậy, có người chạy đi báo cho lý chính, những người còn lại cũng không dám chạy lên hỗ trợ, dù sao nhà họ Quý cũng sai trước.
Lúc 2 bên không ngừng động tay động chân, có 2 chiếc xe lừa dừng trước cửa nhà họ Quý, là người nhà họ Thẩm tới.
2 thôn cạnh nhau, cách nhau không xa, Thẩm Vân Trừng liều mạng chạy về gọi cha nương.
Khi về đến nhà, vừa lúc bà con họ hàng vẫn chưa đi, nghe thấy nhà họ Quý lừa hôn, nhà họ Thẩm cũng loạn lên, Lam Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hạ nóng lòng vô cùng, thiếu chút nữa trực tiếp chạy tới đó.
Nhưng người sao nhanh hơn gia súc được, Thẩm Khoan Hà ngăn cản đại ca, kêu đám Thẩm Vân Bình trở về nhà đánh xe lừa lại đây, cả đám người bọn họ ngồi xe lừa đến.
Mười mấy người hùng hùng hổ hổ đi vào.
Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà mới tới, thấy Thẩm Vân Minh cầm gậy gộc bảo về Thẩm Vân Thanh ở phía sau, Kiều Quế Lan ngồi dưới đất khóc lóc.
Lâm Nguyệt Hương tức giận mắng to: “Đồ cái đám lòng dạ đen tối, dám ức hiếp Thanh ca nhi nhà ta, xem ta có xé nát ngươi ra hay không?”
Nói xong liền xăng tay áo lên, cởi giày vải dưới chân ra cầm lên tay, một đám tẩu tử đệ muội cầm giày lập tức vọt lên.
Kiều Quế Lan chưa bao giờ gặp qua chuyện này, nhất thời quên cả chửi, chờ đến khi phản ứng lại thì đã bị mọi người vây quanh.
Lâm Nguyệt Hương cầm giày đánh vào mặt Kiều Quế Lan, bà ta kêu đau thảm thiết, những người xung quanh cũng vung tay đánh ‘bốp bốp’ lên người bà ta, âm thanh vang dội vô cùng.
Lâm Nguyệt Hương vừa đánh vừa mắng, tức giận đến đỏ mắt.
Thẩm Đại Hạ thấy tức phụ mình xông lên rồi, chuyển ánh nhìn qua Quý Đức Tài.
Quý Đức Tài bị nhìn chằm chằm đến mức lông tơ cũng dựng hết lên, định xoay người bỏ chạy, nhưng xung quanh đều đầy người, cửa cũng đã bị đạp đổ, không có nơi nào để chạy, mới chạy 2 bước đã bị Thẩm Đại Hạ bắt lại.
Huynh đệ nhà họ Thẩm đều cao lớn chắc nịch, ra tay đánh người không thể coi thường được.
Thấy 2 người lớn đã có người giải quyết, Thẩm Vân Lãng cùng mấy vị đường huynh đường đệ chuyển ánh mắt về phía Quý Hoài và Quý Thụy.
Tuy Quý Hoài có thể đánh nhau, nhưng bọn họ đông người lại cao to, hắn đánh không lại, hơn nữa chuyện này hắn cũng bị liên lụy, đương nhiên không muốn nhận phần thiệt về mình.
Hắn lạnh mặt, nhìn về phía huynh đệ nhà họ Thẩm, giải thích: “Kiều Quế Lan gạt ta nói các người đã đồng ý chuyện hôn sự với Quý Thụy, chân nó đi lại không tiện nên mới cho ta tiền nhờ ta đón dâu giùm, chuyện này không liên quan tới ta.”
Huynh đệ nhà họ Thẩm nghi ngờ nhìn hắn, rõ ràng không quá tin tưởng lời hắn nói.
Vốn dĩ muốn ‘giết lầm còn hơn bỏ sót’ người nhà họ Quý, nhưng Thẩm Vân Minh lại nói giúp cho Quý Hoài: “Vừa nãy hắn cũng có hỗ trợ ta, tạm tha cho hắn đi.” Dù sao nhiều người ở đây, hắn muốn chạy cũng không được, chút nữa nếu hắn chen chân vào giúp đỡ nhà họ Quý thì sẽ đánh mạnh hơn.
Còn Quý Thụy, gã sợ tới mức ném cây nạng đi, vừa bò vừa lết chạy về phía phòng mình.
Thẩm Vân Lãng đi lên kéo cổ áo của gã ném lên mặt đất, một đám người vây quanh ta một đấm ngươi một đá, trong lúc nhất thời, trong sân đều là tiếng kêu thảm thiết của người nhà họ Quý.
Không bao lâu sau, có người hô ‘lí chính tới’, lại có người tiến tới kéo người nhà họ Thẩm ra, bọn họ cũng mượn bậc thang này mà không tiếp tục đánh nữa, dù sao cũng không thể đánh chết người.
Chu Văn Diệu vừa đến nhà họ Quý thì thấy trong ba vòng ngoài ba vòng cả đám người đang vây quanh hóng chuyện, trong sân đều là tiếng gào khóc và tiếng mắng chửi.
Có người thấy lí chính tới, tự động nhường đường cho ông đi qua, trong sân vô cùng hỗn loạn, 3 người nhà họ Quý mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất, 2 người hôn mê, chỉ có Kiều Quế Lan là ê ê a a.
Chỉ có một mình Quý Hoài bình tĩnh đứng ở phía xa.
Ba người kia không chừng bị đánh gãy răng luôn rồi, nói chuyện cũng lọt gió, hơn nữa cũng không còn sức để nói.
Vì thế Chu Văn Diệu nhìn về phía Quý Hoài: “Sao lại thế này?”
Quý Hoài trầm mặc một chút rồi mới chậm rãi trả lời: “Kiều Quế Lan muốn kết thân với nhà họ Thẩm, nhưng lại không nói Quý Thụy bị què chân, lúc đưa sính lễ và lúc đón dâu bà ta nói chân cẳng của Quý Thụy không tiện nên kêu ta đi thay, chắc vì vậy nên người nhà họ Thẩm cho rằng ta là Quý Thụy.”
“Nhưng Kiều Quế Lan nói với chúng ta là Quý Thụy bị bệnh không thể ra gió, không thể làm chậm trễ hôn sự nên mới kêu Hoài tiểu tử đi.” Nói chuyện là một người phụ nhân mập mạp, trước giờ bà luôn ganh tỵ với cuộc sống sung sướng của Kiều Quế Lan, lúc này nhanh chóng bỏ đá xuống giếng.
Chu Văn Diệu lại hỏi thăm thôn dân về tình huống của nhà họ Thẩm, sau đó mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Thì ra không biết vì sao Quý Thụy lại té ngã gãy chân, hôn sự với gia đình trên trấn mà Kiều Quế Lan nhìn trúng cũng không thành.
Thường mọi người đã ít khi nhìn thấy Quý Thụy, sau khi gã bị gãy chân, Kiều Quế Lan không cho gã ra khỏi cửa, suy tính tìm một gia đình khác ở trong thôn cho gã.
Nghe nói ca nhi nhà họ Thẩm dáng vẻ rất tốt, thông minh cần mẫn, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không tồi, Kiều Quế Lan liền động tâm.
Ngay từ đầu khi xem mắt, Kiều Quế Lan muốn ngụy trang cho Quý Thụy một dáng vẻ hoàn hảo, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị lộ, vì vậy bà ta liền đánh chủ ý lên Quý Hoài.
Hôn sự này vì nhờ vả Quý Hoài mà tốn không ít tiền, nhưng vì con trai nên bà ta đành bấm bụng chấp nhận.
Khi đặt làm quần áo cưới, vốn dĩ không muốn chọn vải tốt cho Quý Hoài mặc, nhưng nghĩ Quý Hoài thay Quý Thụy thành thân, người mất mặt là Quý Thụy, thật sự không được thì để lần sau mặc cũng được.
Còn nói Quý Hoài làm lễ xong phải trả lại bộ quần áo nguyên vẹn, Quý Hoài đồng ý.
Đưa cho nhà họ Thẩm nhiều sinh lễ cũng là vì nghĩ sau này nếu mọi chuyện bại lộ thì nhà bên kia khó tránh khỏi tức giận, nhà ba ta cũng có lý do để nói lại.
Vốn dĩ mọi chuyện sắp thành công lại không ngờ bị chính con trai mình phá hỏng.
Ngày thường Quý Thụy đọc sách không cần phải làm việc, cả ngày cầm tiền lên trấn chơi bời lêu lỏng, nghe nói nương gã đã tìm cho gã một phu lang xinh đẹp, căn bản không còn nhớ lời mẹ dặn dò, thừa dịp không ai để ý lẻn vào phòng.
Nghĩ phu lang sau này cũng sẽ là người của gã, xốc khăn voan lên liền muốn hôn người ta.
Thẩm Vân Thanh thấy một nam tử xa lạ chồm lên người mình, lập tức né tránh.
Quý Thụy có chút tức giận, nói Thẩm Vân Thanh là phu lang mà nương cưới cho gã, người bên ngoài không phải Quý Thụy, gã mới chính là Quý Thụy, nói xong lại chồm lên người Thẩm Vân Thanh.
Thẩm Vân Thanh sợ tới mất hét lên một tiếng, giơ chân đá vào cái chân lành lặn của Quý Thụy, nhân lúc gã ngã trên mặt đất thì bỏ chạy ra ngoài.
Đến khi gã bò dậy được, Thẩm Vân Thanh đã chạy mất.
Vì thế mà mọi thứ trở nên loạn như bây giờ.
Chu Văn Diệu nghe xong thì cảm thấy đau đầu, không ngờ Kiều Quế Lan lại làm ra chuyện như vậy.
Phát luật Đại Lương có quy định người tàn tật không thể vào triều làm quan cũng không thể tham gia khoa cử, về sau Quý Thụy không thể tiếp tục đi trên con đường này nữa. Chân thì què, không làm được việc nặng, ai gả cho gã chính là nhảy vào hố lửa.
Nhà họ Thẩm đánh người như vậy cũng không oan.
“Người nhà Thanh ca nhi muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Chu Văn Diệu nhìn về phía Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà.
“Chúng ta muốn dẫn Thanh ca nhi về nhà.” Lâm Nguyệt Hương vừa mới bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn còn đỏ.