Ngày đưa sính lễ có nhiều người tới, ca ca và tẩu tẩu cùng vài vị bá phụ bá nương cũng tới, Thẩm Vân Thanh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đi theo bận trong bận ngoài, y còn phải ở trong phòng bếp cùng tẩu tẩu nấu cơm để tiếp đãi những người đến đây.

Đồ ăn đã chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi nấu lên thôi, hôm nay phải tiếp đãi nhà họ Quý, món ăn cũng đặc biệt phong phú, gồm 4 món mặn và 4 món chay.

Nhà họ Thẩm làm 2 bàn, 1 bàn dành cho ca nhi, nữ nhân và hài tử, hán tử thì uống rượu nên để cho bọn họ một bàn, Thẩm Vân Thanh và 2 vị tẩu tẩu không ăn, Lâm Nguyệt Hương cũng bận rộn đón khách, chờ mọi người về hết thì bọn họ mới ăn sau.

Lúc dùng bữa, Thẩm Vân Thanh lén nhìn trộm Quý Thụy vài lần, phát hiện dáng vẻ của hắn vẫn như vậy, gương mặt không có cảm xúc gì, không hay nói chuyện, ai kêu hắn uống rượu thì hắn mới uống, một lời dư thừa cũng không nói.

Đại ca Thẩm Vân Lãng và nhị ca Thẩm Vân Minh hét to lên, rõ ràng muốn chuốc rượu hắn, cứ liên tục kêu ‘tiểu đệ nhà họ Quý uống một ly nào’.

Tửu lượng của Quý Hoài không tồi, ngày thường lại không có cơ hội uống rượu, rượi đối với hắn giống như là thứ gì đó quý giá, ở quân doanh mấy năm mới được vài lần uống rượu, cho nên cũng hơi thèm, người ta mời hắn uống hắn liền uống, cảm thấy hơi say rồi mới bắt đầu từ chối.

2 huynh đệ nhà họ Thẩm thấy hắn uống cũng nhiều rồi nen không tiếp tục ép hắn uống nữa.

Lúc trở về, Quý Hoài vẫn còn tỉnh, hắn sải bước dài, đi rất nhanh, không hề có ý muốn chờ người phía sau, cũng không cần phải chờ, chẳng mấy chốc hắn và nhóm người kia đã cách xa một khoảng.

Kiều Quế Lan lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hôm nay cũng đã ứng phó xong, thiếu chút nữa là lộ tẩy.

Đưa sính lễ xong chỉ chờ tới ngày đón dâu, trong lòng Kiều Quế Lan yên tâm được 1 nửa, chờ đến lúc thành thân, cho dù Thẩm Vân Thanh không muốn thì gạo đã nấu thành cơm, y chắc chắn sẽ không dám làm lớn chuyện.

-

Tiễn xong người nhà họ Quý, Thẩm Vân Thanh cùng tẩu tẩu nấu canh giải rượu cho 2 ca ca và cha, sau đó mới hâm nóng cơm và đồ ăn lấp đầy cái bụng của mình.

Bận rộn từ buổi sáng đến bây giờ, Thẩm Vân Thanh cảm thấy mệt vô cùng, nhưng lại không thấy đói, đành ăn vài miếng cho có, chờ mọi người ăn xong thì cùng với tẩu tẩu và nương đi rửa sạch chén đũa, lại quét tước 1 lần từ trong ra ngoài.

Cho đến khi chạng vạng mới được nghỉ ngơi.

Lâm Nguyệt Hương đã sớm nhìn ra được từ khi nhà họ Quý đến thì Thẩm Vân Thanh có chút thất thần, bởi vì vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian hỏi y, bây giờ cúi cùng cũng tới lúc hỏi ra: “Bảo nhi, sao hôm nay con lại hay thất thần vậy?”

Thẩm Vân Thanh có chút uể oải, tinh thần cũng không được tốt lắm, y lắc đầu, vốn dĩ không muốn nói chuyện này với nương, nhưng lại không biết nói với ai, cuối cùng đành phải nói ra.

“Nương, con cảm thấy hình như Quý Thụy…không thích con lắm.”

Trong lòng Thẩm Vân Thanh rất thấp thỏm, Quý Thụy không nói chuyện với y câu nào, người cũng lạnh lùng, thậm chí Thẩm Vân Thanh thấy hắn còn hơi hung dữ, hình như không mấy hài lòng với hôn sự này.

Lâm Nguyệt Hương nghe xong trong lòng cũng không dễ chịu, hôm nay tiểu tử nhà họ Quý tới đây mang theo sắc mặt không tốt chút nào, cũng không nói được mấy câu, chỉ có nương của hắn vội vàng giải thích thay hắn.

Lúc chưa nói chuyện thành thân, Kiều Quế Lan luôn nói với Lâm Nguyệt Hương là Quý Thụy rất thích Thẩm Vân Thanh, chờ khi Thẩm Vân Thanh gả qua sẽ không để y chịu uất ức này nọ…

Bà mối cũng thường xuyên nói tốt cho Quý Thụy, nói hắn là người có năng lực, nhưng mới gặp vài lần, Lâm Nguyệt Hương không hài lòng về Quý Thụy chút nào.

Nhưng hôn sự này đã định, sính lễ cũng đã nhận , không thể bởi vì chuyện này mà từ hôn.

Bà giơ tay xoa đầu Thẩm Vân Thanh, thở dài một hơi: “Bảo nhi à, đừng quá để tâm đến chuyện này nữa, có thể cưới được con làm phu lang là phúc của nó, có lẽ thành thân xong rồi thì từ từ sẽ quen thôi.” Bà lại vỗ vỗ tay Thẩm Vân Thanh: “Phu thê đều bắt đầu như vậy đó, cha nương cũng vậy, nó là người có năng lực, về sau chắc chắn sẽ cho con một cuộc sống tốt, chỉ cần sống tốt với nhau là được rồi.”

Thẩm Vân Thanh gật đầu, đôi mắt nhìn Lâm Nguyệt Hương dần đỏ lên: “Nương, con không muốn xa mọi người.” Y không thể nói những lời như con không muốn thành thân, cha nương không thể nuôi y cả đời, nhưng y thật sự không nỡ xa cha nương và tiểu đệ.

Lâm Nguyệt Hương nhẹ nhàng cười: “Đứa nhỏ ngốc này, cha nương cũng không muốn xa con, nhưng con cũng phải có gia đình của riêng mình.” Nói xong bà cúi đầu lau khóe mắt, đứng dậy ra ngoài: “Được rồi, mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi, trời không còn sớm nữa rồi, cũng có phải thành thân ngay ngày mai đâu.”

Thẩm Vân Thanh nhìn dáng vẻ giả vờ như không có gì của Lâm Nguyệt Hương, bật cười thành tiếng, khiến cho Lâm Nguyệt Hương cũng cười mắng lại y.

Mỗi ngày cứ lặng lẽ trôi qua, ngoại trừ phải thêu đồ cưới, cuộc sống của Thẩm Vân Thanh cũng không khác gì trước đây.

Ngược lại là Khê ca nhi lại hay đến tìm y, dù sao khi Thẩm Vân Thanh gả đi rồi, 2 người sẽ không còn dễ dàng gặp mặt như bây giờ.

Chỉ là mỗi khi Khê ca nhi đến sẽ chọc cho Thẩm Vân Thanh xấu hổ đỏ mặt rồi mới trở về.

Lâm Nguyệt Hương dẫn Thẩm Vân Thanh lên trấn trên 2 lần, đặt mua cho Thẩm Vân Thanh ít của hổi môn.

Của hồi môn gồm có 1 bộ chăn cưới màu đỏ, 1 cặp gối uyên ương, 1 chiếc trâm bạc, 1 chiếc gương đồng mới, 1 chiếc chậu rửa mặt, 2 lốc chén mới, 2 thước vải bông và vải bố, 2 chiếc ghế dựa bằng gỗ. Đó là những món đồ lớn, còn có những món đồ nhỏ linh tinh nữa.

Rất ít gia đình cho con cái nhiều của hồi môn như vậy, khiến không ít người cảm thấy ganh tỵ, nhưng Lâm Nguyệt Hương mặc kệ, nhà bà chỉ có một ca nhi bảo bối, đương nhiên phải cho con mình gả ra ngoài một cách vẻ vang, cũng đỡ phải cho người khác thấy nhà họ không bằng nhà họ Quý.

Cho nhiều như vậy, Lâm Nguyệt Hương cũng không lo lắng con dâu sẽ không hài lòng.

Ngày thường bà đối với con dâu cũng không khắt khe, khi chưa phân gia, trong nhà không thiếu tiền bạc, 2 đứa con trai kiếm được tiền sẽ đưa một nửa cho bà, sau khi phân gia thì cho dù nhà con trai như thế nào, có gì tốt bà cũng sẽ đem một phần qua cho con dâu.

Cho nên 2 vị tẩu tẩu của Thẩm Vân Thanh không những không ganh tỵ, mà mỗi người còn tặng thêm đồ cho Thẩm Vân Thanh.

Đại tẩu Ngô Cẩm đưa cho Thẩm Vân Thanh 2 đôi giày bằng vải bông, nhị tẩu Tôn Tiểu Tinh đưa cho Thẩm Vân Thanh 2 chiếc khăn thêu, đều được may từ vải tốt.

2 người cầm quà tặng đến cho Thẩm Vân Thanh, tuy của hồi môn của Thanh ca nhi nhiều thật, nhưng sau này tất cả đồ còn lại của gia đình đều cho 3 huynh đệ, cũng không phải ít, nếu so đo chút của hồi môn này, chọc cho bà mẫu tức giận, người thiệt chính là mình.

Huống hồ Thanh ca nhi tính tình ôn hòa, người cũng cần mẫn, 2 vị tẩu tẩu rất thích người đệ phu này.

-

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày 2 tháng 6, 1 ngày trước khi Thẩm Vân Thanh thành thân.

Sáng sớm tinh mơ, Lâm Thu Nguyệt nhẹ nhàng đi vào phòng của Thẩm Vân Thanh.

Thẩm Vân Thanh vừa mới thức dậy, cả người vẫn còn chưa tỉnh táo.

Y mơ mơ màng màng thấy nương vào phòng, hỏi: “Nương, mới sáng sớm mà có chuyện gì sao?”

Lâm Nguyệt Hương ngồi vào bên mép giường, kéo tay y ra, móc từ trong ngực áo một cái túi nhỏ nhét vào tay của y.

Thẩm Vân Thanh lập tức tỉnh táo ngồi dậy: “Nương, nương làm gì vậy? Con không cần.” Lâm Nguyệt Hương cho y chính là bạc.

Lâm Nguyệt Hương giơ tay đánh nhẹ vào tay Thẩm Vân Thanh: “Con nhỏ tiếng một chút, cho con thì con cứ nhận đi.”

Thẩm Vân Thanh lắc đầu, thật sự không cần.

“Cái đứa nhỏ này, tiền này để con phòng thân, trong tay có tiền thì đứng cũng thẳng lưng hơn.” Lâm Nguyệt Hương nói, nhà họ Quý đưa 6 lượng tiền lễ, bà lấy một nửa cho Thẩm Vân Thanh.

Thẩm Vân Thanh vẫn từ chối: “Nương cho con nhiều của hồi môn như vậy, sao con còn lấy tiền của nương được.” Của hồi môn đã tốn không ít tiền, lại lấy thêm 3 lượng, ngoại trừ tiền nhà họ Quý đưa, cha nương cũng góp vào không ít.

2 người họ đưa đẩy một hồi, Lâm Nguyệt Hương chỉ có thể vừa đấm vừa xoa: “Con có tiền nương cũng yên tâm hơn, nếu không nương sẽ ngày ngày lo lắng cho con.” Bà dừng một chút mới nói tiếp: “Nếu con không lấy, nương cũng sẽ tìm cách nhét vào trong của hồi môn cho con, cái này không giống như đồ vật linh tinh, lỡ làm mất thì tính sao đây? Con có đau lòng không?”

Cuối cùng Thẩm Vân Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, Lâm Nguyệt Hương hài lòng cười với y.

Thật ra bà chỉ hù dọa Thẩm Vân Thanh thôi, ngày thành thân nhiều người nhiều mắt, ba lượng bạc không tính là nhiều, nhưng một khi không cẩn thận cũng rất dễ mất.

Đưa cho Thẩm Vân Thanh là muốn y giấu trong người.

Ngày 3 tháng 6, sáng sớm Thẩm Vân Thanh đã bị kêu dậy.

Ngày hôm qua nương tìm cho Thẩm Vân Thanh 2 người phu lang đã thành thân giúp y giặt sạch y phục bằng hạt tắm thơm, hôm nay chỉ cần mặc vào là được.

Người chải đầu cho y là người có nhiều con cháu, gia đình hạnh phúc trong thôn, ca nhi khi thành thân sẽ không trang điểm diễm lệ như nữ nhân, chủ yếu là trang điểm nhẹ Thẩm Vân Thanh vốn đã xinh đẹp, chỉ thoa một chút phấn, một chút son màu hồng nhạt là đã đủ xinh đẹp hơn rồi.

Buổi lễ được cử hành vào buổi chiều, trước khi đoàn người nhà họ Quý cưỡi ngựa đến đón dâu, Lâm Nguyệt Hương vẫn còn nắm tay Thẩm Vân Thanh dặn dò không ít chuyện, ngày thường không có nhiều lời muốn nói như vậy, hôm nay lại giống như nói mãi không hết.

Đôi mắt Thẩm Vân Thanh đã đỏ lên, nhưng trước mặt nương vẫn cố gắng không khóc, lúc khăn voan phủ xuống mặt y, nước mắt không nhịn được vẫn tuôn rơi.

Nhóm hán tử nhà họ Thẩm ở bên ngoài đón khách, trong khoảng sân không lớn kia nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, người nhà họ Quý đến.

Tân lang mặc một thân hỉ phục, dẫn theo đoàn người tiến vào.

Cho đến khi được người cõng lên lưng, Thẩm Vân Thanh vẫn cảm thấy không chân thật, y đã sắp gả cho người ta.

Lưng của hắn rất rộng, Thẩm Vân Thanh không dám đè cả người lên, chỉ ôm hờ cổ hắn.

Bởi vì nhà họ Quý ở thôn khác, tuy rằng không quá xa như cũng không thể cứ luôn cõng Thẩm Vân Thanh suốt cả đoạn đường như vậy.

Trong chốc lát, Thẩm Vân Thanh được đỡ ngồi vào trong một chiếc kiệu nhỏ, trên đường đi vừa thổi sáo vừa gõ trống, lảo đảo lắc lư đi tới thôn Nam Sơn.

Không biết qua bao lâu, kiện dừng lại, có người dẫn y ra ngoài, bước qua chậu than, bái đường sau đó đưa vào trong phòng.

Người đi theo đưa dâu là Thẩm Vân Minh và Thẩm Vân Trừng, bọn họ sẽ ở lại ăn tiệc rồi mới trở về. Trước khi đi Lâm Nguyệt Hương có dặn dò, không được ở quá lâu, ăn uống một ít là được.

Uống xong 2 ly rượu, 2 huynh đệ muốn đi thì bên phía phòng tân hôn lại phát ra tiếng hét thật to, là giọng của Thẩm Vân Thanh.

“Áaaaaaaa….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play