Vương Xuân Hỉ mới vừa đi ra đón, chưa kịp mở miệng nói mấy câu, tiểu tử kia đặt củi xuống thì rời đi, nhất thời bà cũng sửng sốt.
Bà nhìn về phía Kiều Quế Lan: “Quý thẩm, này…”
Kiều Quế Lan sờ sờ tóc, cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Ai nha ngại quá Vương thẩm à, đứa nhỏ này lo lắng việc nhà không ai làm, nhất thời quên mất chuyện phải ở lại chào hỏi ngươi một tiếng, trở về ta sẽ nói lại với nó.”
Vương Xuân Hỉ nghe nói xong thì lập tức tươi cười rạng rỡ đón bà ta vào nhà: "Muội tử vào nhà trước đi, hôm nay muội tử nhà họ Thẩm cũng đang ở đây, cùng nhau trò chuyện.”
Đương nhiên Kiều Quế Lan đi theo vào, hôm nay lý do mọi người có mặt ở đây là gì trong lòng ai cũng hiểu rõ, bản thân bà cũng tới đây xem con dâu.
“Ngươi xem đứa nhỏ này, gấp đến lú lẫn rồi, cha nó hôm nay lên núi, ca ca cũng không biết đi đâu, việc trong nhà không ai làm, Vương tỷ tỷ không phiền chứ?”
Kiều Quế Lan vừa đi vừa giải thích, còn không quên âm thầm hạ thấp Quý Hoài, nói hắn không về nhà cũng không làm việc, chỉ có con trai bà là người chăm chỉ.
Nhưng thực tế gã là cái dạng gì chỉ có bà mới biết.
Kiều Quế Lan vào nhà trước tiên chào hỏi Lâm Nguyệt Hương, tiếp theo là khen ngợi Thẩm Vân Thanh, khen từ đầu tới chân.
Lâm Nguyệt Hương nghe xong thì vô cùng vui vẻ, Kiều Quế Lan nhìn qua rất nhiệt tình, rất thích dáng vẻ của Thẩm Vân Thanh. Kiều Quế Lan cũng không giống người sẽ làm khó làm dễ con dâu, tâm trạng cũng thả lỏng 1 nửa.
Kiều Quế Lan không lập tức hỏi thẳng ý của Thẩm Vân Thanh thế nào, mà cùng Vương Xuân Hỉ và Lâm Nguyệt Hương trò chuyện linh tinh, nói chút chuyện nhà, rồi nhân dịp này mà để lộ mục đích, chủ yếu muốn khen ngợi con trai bà ta.
Nhà ai cũng có việc để làm, người nông dân có bao giờ nhàn rỗi đâu, nói trong chốc lát thì ai về nhà nấy.
Lâm Nguyệt Hương dẫn Thẩm Vân Thanh về nhà, trên đường về cũng không nhắc đến chuyện này, về đến nhà mới hỏi ý của y.
“Vân Thanh, nương thấy cuộc hôn nhân này không có chỗ gì xấu, tướng mạo của đứa nhỏ kia không tồi, con nói xem có nghĩ như thế nào?”
Thẩm Vân Thanh lắc đầu: “Nương, con không có ý kiến, chính là…” Y dừng một chút: “Người kia nhìn qua không giống người đọc sách.”
Lâm Nguyệt Hương nhìn Thẩm Vân Thanh một cái: “Đứa nhỏ này, sao con lại đánh giá người ta qua tướng mạo bên ngoài chứ?” Nhưng mà bà cũng không nhịn được bật cười: “Đúng là không giống thật.”
“Dạ dạ.”
“Ngoại trừ cái này, những cái khác thì sao?” Lâm Nguyệt Hương lại hỏi.
Thẩm Vân Thanh lắc đầu: “Không có.” Ngoại trừ không giống người đọc sách, còn lại cũng không có tật xấu gì.
Lâm Nguyệt Hương hơi do dự, nhưng lại không tìm thấy khuyết điểm gì, vì thế nói: “Chờ cha con lên núi trở về, hỏi ý ông ấy một chút, con không phản đối vậy thì chọn nhà này vậy.”
Thẩm Vân Thanh gật đầu đồng ý.
Bản thân Thẩm Đại Hạ xem trọng cuộc hôn nhân này, đương nhiên không có gì phản đối.
Người nhà đều đồng ý, Lâm Nguyệt Hương không muốn kéo dài, trực tiếp đến nhà bà mối nói đồng ý hôn sự này.
Vương Xuân Hỉ lại hỏi sinh thần bát tự của Thẩm Vân Thanh rồi báo cho nhà họ Quý, sau khi xem xong không có khúc mắc gì nữa, nhà họ Quý mang chim nhạn tới cầu hôn.
Nhà họ Quý bên kia định tiền lễ là 6 lượng, bình thường đón dâu đều là 5 lượng, nhưng ca nhi không dễ sinh đẻ như nữ tử, gia đình bình thường sẽ ép tiền xuống, ít khi đưa đủ.
Nhà họ Quý chẳng những đưa đủ mà còn đưa hơn, chọn một con số may mắn, chuyện này đại biểu cho việc nhà họ Quy coi trọng con dâu tương lai là Thẩm Vân Thanh, Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà đều rất hài lòng.
Ngoại trừ cái này, lúc đưa sinh lễ còn có thêm một con chim nhạn.
Còn ngày định hôn, phụ mẫu Thẩm Vân Thanh dự định là sang năm, nhưng nhà họ Quý muốn làm sớm hơn, lại không thể chậm trễ vụ mùa, dứt khoát chọn ngày 3 tháng 6 âm lịch.
Lúc này đã là đầu tháng 4, hôn sự có hơi gấp, nhưng nhà họ Quý đủ thành ý, gả sớm một chút cũng không thiệt thòi gì, nhà họ Thẩm đồng ý.
Sau khi chọn được ngày, Thẩm Vân Thanh bắt đầu thêu áo cưới và vỏ gối, nhà họ Quý cũng đưa tới 1 đôi giày, giày cưới của y và Quý Thụy đều do y thêu, bởi vậy việc nhỏ trong nhà nương không để cho Thẩm Vân Thanh làm, chỉ kêu y tập trung thêu đồ cưới.
Những người còn lại cũng không phản ứng gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ có Thẩm Vân Trừng mỗi lần nhìn Thẩm Vân Thanh không hiểu sao lại thở ngắn than dài.
Trong phòng ánh sáng không tốt, Thẩm Vân Thanh thường lấy đồ ra ngoài thêu.
Hôm nay mới ra ngoài ngồi thêu chưa được bao lâu, Thẩm Vân Trừng đi ngang qua lại thở dài 1 tiếng.
Thẩm Vân Thanh bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Trừng: “Mấy ngày nay đệ làm sao vậy? Cứ thở ngắn than dài mãi.”
Thẩm Vân Trừng lắc lắc đầu không nói chuyện.
Ngược lại Lâm Nguyệt Hương thò đầu ra khỏi cửa sổ nhà bếp, nhìn Thẩm Vân Trừng: “Mặc kệ nó đi, nương thấy nó muốn ăn đòn thì có, sẽ có ngày nương cho nó 1 trận.”
Thẩm Vân Trừng trừng mắt ngẩng đầu tranh luận: “Con có làm gì đâu? Sao lại đánh con?”
Lâm Nguyệt Hương giơ cái muỗng to trong tay chỉ vào Thẩm Vân Trừng: “Còn dám cãi, không có gì thì tại sao cứ thở dài trước mặt ca ca? Chuyện tốt mà con làm riết giống như nhà sắp xảy ra chuyện xấu vậy, sao nương lại sinh ra thằng con đen đủi như con hả?”
Nghe Lâm Nguyệt Hương mắng đệ đệ, Thẩm Vân Thanh lén lút cười.
Thẩm Vân Trừng nhìn thoáng qua Thẩm Vân Thanh, mím môi không tranh luận nữa.
Thấy Thẩm Vân Thanh lén cười, Thẩm Vân Trừng có chút tức giận nói với y: “Tam ca, ca còn lén cười, không nói chuyện với ca nữa.”
Thẩm Vân Thanh không những không ngưng cười, mà còn cười lớn hơn.
Thẩm Vân Trừng càng tức giận hơn, giậm chân một cái, ném lại một câu rồi bỏ đi: “Con đi tìm cha về ăn cơm.”
Thẩm Vân Trừng vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng giận, mình là vì ai chứ, không phải vì tam ca sao, không ngờ tam ca còn cười nhạo mình.
Thẩm Vân Trừng nhỏ hơn Thẩm Vân Thanh 4 tuổi, dường như là do Thẩm Vân Thanh nuôi lớn, Thẩm Vân Thanh muốn thành thân, nhóc không nỡ. Tam ca xuất giá, trong nhà chỉ còn có mình nhóc, không ai nấu đồ ngon cho nhóc, làm cái gì nhóc cũng nghĩ tới tam ca.
Nghĩ một hồi, mắt Thẩm Vân Trừng đỏ lên, ở tuổi này của nhóc rất ngại ngùng tâm sự với người khác, nếu nói ra, tam ca nhất định sẽ chọc quê nhóc.
Thẩm Đại Hà đang trong ruộng cuốc đất, Thẩm Vân Trừng nhìn thấy cha từ xa đã hô to một tiếng: “Cha, về nhà ăn cơm.”
Âm thanh vang dội của nhóc dọa Thẩm Đại Hà giật mình nhảy dựng, ngẩng đầu thấy con trai mình, mắng nhóc một hồi: “Nhóc thúi, con muốn hù chết ông đây à?”
Mắng xong mới vác cuốc trở về.
Lúc ăn cơm tâm trạng của Thẩm Vân Trừng cũng không tốt lên, rầu rĩ cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện ríu rít như ngày thường.
Nhóc không nói chuyện, trên bàn ăn cũng trở nên yên ắng lạ thường, Thẩm Vân Thanh nhất thời không quen.
“Tiểu đệ, đệ làm sao vậy?” Thẩm Vân Thanh hỏi.
Thẩm Vân Trừng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Lâm Nguyệt Hương nhìn thoáng qua con trai út, ‘chậc’ một tiếng, sau đó nói với Thẩm Vân Thanh: “Đừng quan tâm nó, con nít con nôi thì có chuyện gì chứ.”
Thẩm Vân Thanh không hỏi lại nhưng vẫn còn lo lắng.
Ăn cơm xong, Thẩm Vân Thanh lén đi tìm Thẩm Vân Trừng, hỏi nhóc có chuyện gì, nhưng hỏi thế nào nhóc cũng không nói, khẳng định mình không có chuyện gì hết, khiến Thẩm Vân Thanh muốn hỏi thêm cũng không được.
Gần đây Thẩm Vân Thanh cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến tiểu đệ, 2 ngày nữa là ngày nhà họ Quý hẹn tới để đưa sính lễ, y cũng phải chuẩn bị một chút.
-
Ngày đưa sính lễ, sáng sớm tinh mơ nhà họ Thẩm náo nhiệt vô cùng, người nhà họ Quý sẽ sớm tới đây.
Lâm Nguyệt Hương và Thẩm Đại Hà nhanh chân ra ngoài đón, Thẩm Vân Thanh nhìn Quý Thụy đi theo phía sau bà mối, cầm theo chim nhạn.
Đi bên cạnh hắn là Kiều Quế Lan, trên mặt ai nấy cũng tràn đầy ý cười, lúc đi vào thôn bà con trong thôn đều ra xem, chỉ có hắn là không có biểu cảm gì, gương mặt vô cùng lãnh đạm.
Lâm Nguyệt Hương nhìn vẻ mặt không vui của tên tiểu tử kia, trong lòng bất mãn, lúc trước đến xem mắt cũng không cười, hôm nay sao vẫn như vậy?
Nhưng bà không để lộ ra, định bụng chút nữa mới hỏi thăm, nhưng Kiều Quế Lan đã cười ha ha nói với Lâm Nguyệt Hương: “Lâm tẩu tử đừng trách, đứa nhỏ này là quá mức phấn khởi tới ngốc luôn đấy.”
Lâm Nguyệt Hương không rảnh lo chuyện này, trước đây 2 nhà đã bàn bạc xong xuôi, không thể để người ta mất mặt bèn cười đáp lại.
Lần này nhà họ Quý đưa sinh lễ, ngoại trừ con chim nhạn mập mạp, s6 lượng tiền lễ, còn xách theo 2 cân thịt heo, 2 vại rượu gạo, 2 thước vải bông và 2 cân gạo mới.
Ở nông thôn, sính lễ như thế này là vô cùng tốt, người ở ngoài xem náo nhiệt không nhịn được chậc lưỡi, hâm mộ nhà họ Thẩm nhận được nhiều sính lễ, cũng không thiếu những người ganh tỵ, chua vô cùng.
Lâm Nguyệt Hương mời mọi người vào, sau đó nói đùa với Kiều Quế Lan vài câu rồi mới nhìn Quý Hoài, nói: “Tiểu tử nhà họ Quý, sau này con phải đối xử tốt với Thanh ca nhi nhà chúng ta đó, ta và cha nó từ nhỏ đã yêu thương nó, con nhất định không được để nó chịu uất ức đâu nhé.”
Lâm Nguyệt Hương không đợi hắn gật đầu đã bị Kiểu Quế Lan đi nắm tay kéo đi.
“Chắc chắn mà, nếu để Thanh ca nhi chịu uất ức, ta sẽ không tha cho nó đâu.” Trên mặt Kiều Quế Lan vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, sợ lộ ra sự thật.
Lâm Nguyệt Hương bởi vì bị kéo đi nên không thấy được vẻ mặt nghi ngờ của Quý Hoài.
Vì sao lại muốn mình đối tốt với con của bà ấy, ngày thường hắn đều không có quan hệ tốt với người nhà họ Quý, càng đừng nói phải đối tốt với phu lang của Quý Thụy, chỉ cần đối phương đừng chọc hắn, hắn đương nhiên sẽ không làm gì y.
Hôm nay hắn đến đây cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi.
Lời nói bị cắt ngang, Lâm Nguyệt Hoa vẫn không có cơ hội tìm Quý Hoài để nói chuyện, Kiều Quế Lan luôn đi theo bên cạnh bà.
Trong lòng Lâm Nguyệt Hương cảm thấy kỳ lạ, sao giống như Kiều Quế Lan mới là người thành thân nhỉ?
Nếu đã đưa sính lễ, vây thì không cần tị hiềm nữa, trong lúc đó Thẩm Vân Thanh vẫn chỉ mới tiếp xúc gần tướng công tương lai bằng cách rót cho hắn chén nước thôi.
Lúc y đưa chén nước qua, Quý Hoài cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn giơ tay đón nhận, còn không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của ca nhi, rất mềm mại.
Đây là lần đầu tiên hắn chạm tay ca nhi, cũng là lần đầu tiên thấy ca nhi xinh đẹp như vậy, mặt dù hắn không biết nhìn người nhưng cũng cảm nhận được sự xinh đẹp ấy.
Khi chạm tới, ca nhi kia còn hơi đỏ mặt, khiến Quý Hoài cảm thấy càng kỳ lạ hơn, thậm chi còn thấy ca nhi kia nhìn ngón tay mình mà sửng sốt một chút.
Quý Hoài cũng cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngón tay hắn có vết nứt, bởi vì những vết nứt đó không rửa sạch hết được nên có hơi dơ.
Có gì mà ngạc nhiên, hán tử làm việc kiếm sống không phải đều như vậy sao, hắn nghĩ.
Hắn ngồi ở đó, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhìn dáng vẻ ca nhi bận trước bận sau, không khỏi nghĩ tới cảm giác lúc chạm vào tay lúc nãy, chờ đến khi phản ứng lại mình đang nghĩ cái gì, Quý Hoài âm thầm ngăn bản thân không được nghĩ nữa.
Đó là phu lang của đệ đệ mà hắn chán ghét nhất, không có liên quan gì đến hắn, ví thế hắn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Ánh mắt đang nhìn mình đột nhiên biến mất, Thẩm Vân Thanh cảm thấy nao nao, y nghiêng đầu nhìn Quý Hoài, thấy hắn cúi đầu nhìn mặt đất, không để ý tới bất kỳ ai, chỉ có một mình Kiều Quế Lan là nói chuyện không ngừng.
Trong lòng Thẩm Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sao y cứ cảm thấy Quý Thụy này không thích y lắm nhỉ?