Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Vân Thanh mới lên giường đất ngủ, lúc này chỉ có một mình y, cho nên y không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện nương mới vừa nói lúc nãy.
Khi nương nhắc tới, y không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại vừa thấy có chút lo lắng lại có chút chờ mong.
Lo lắng chính là nếu xuất giá thì phải rời khỏi nhà mình đến ở nhà người khác, y luyến tiếc rời xa cha nương và tiểu đệ, còn chờ mong chính là không biết mình sẽ gả cho người như thế nào, y cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên cũng muốn tìm được một tướng công có vẻ ngoài và tính cách tốt.
Nhưng Thẩm Vân Thanh cũng cảm thấy không phải cái gì tốt đều dành cho mình, bởi vậy chỉ cần người đó đối xử tốt với mình là được.
Trong lúc nhất thời lại ngủ không được, lăn qua lộn lại một hồi mới dần dần chìm vào mộng đẹp.
Khi Thẩm Vân Thanh thức dậy, Lâm Nguyệt Hương đã làm xong bữa sáng.
Cơm sáng luôn là nương của y nấu, người trong nhà đều vội vàng ra ruộng làm việc, cơm sáng không nấu quá cầu kỳ, chỉ là màn thầu và dưa muối, người một nhà nhanh chóng ăn xong rồi vội vàng ra ruộng.
Thẩm Vân Thanh ăn sáng xong thì bắt đầu cho gia súc gia cầm trong nhà ăn, quét một vòng trong nhà ngoài sân xong thì đeo sọt đi cắt cỏ.
Vào xuân, cỏ lớn lên rất nhanh, lúc này cỏ đã cao gần tới eo của Thẩm Vân Thanh. Thẩm Vân Thanh cầm lưỡi hái cắt sát phần gốc rồi cho vào sọt, phần gốc đó không bao lâu sau sẽ mọc lên cây mới.
Sọt đã đầy, phần còn lại y buộc thành từng bó cầm ở bên ngoài, cỏ không nặng, nếu đã tốn công ra ngoài thì mang về nhiều một chút, y đeo sọt và ôm các bó cỏ bên ngoài về nhà.
Đi cắt cỏ một chuyến, Thẩm Vân Thanh thấm mệt, trên tay lại dính nước trong thân cỏ, một màu xanh lè, y đi rửa tay trước rồi mới múc nước uống.
Ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, sảng khoái vô cùng.
Làm việc mà trong bụng chỉ có nước không thì không được, nhưng trong nhà đã hết thịt heo tươi, Thẩm Vân Thanh tính toán một chút, đi vào trong lấy cái ghế nhỏ ra ngồi lột sạch vỏ măng xuân mới hái ngày hôm qua sau đó lấy xào với thịt khô.
Rau dại còn dư lại đã hơi héo, y cũng lấy ra xử lý sạch sẽ để chút nữa làm món rau xào.
Măng xuân rửa sạch và thịt khô đều được thái lát, khi dầu nóng thì cho tỏi ớt vào xào cho thơm, tiếp theo cho thịt khô vào, cuối cùng là cho măng đã thái lát, bởi vì thịt khô tương đối mặn nên chỉ cho thêm một chút muối là đủ.
Sau khi xào chín thì thơm vô cùng.
Nấu xong các món ăn, Thẩm Vân Thanh vẫn như mọi ngày, bỏ các món ăn vào rổ, cầm theo ống trúc đựng nước đi ra ruộng.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, ba tháng cày bừa vụ xuân đã hoàn tất.
Lâm Nguyệt Hương nhân lúc không còn bận rộn nữa, hấp tấp mang theo chút đồ đi một chuyến đến nhà Vương Xuân Hỉ.
Vương Xuân Hỉ là bà mối của thôn Hưng Hà, trong nhà có cô nương ca nhi chưa gả hoặc hán tử chưa lập đình thì đều đến tìm bà.
Thẩm Vân Thanh đã gần như quên chuyện này, chờ đến khi nương đề cập đến chuyện này lần nữa thì bà mối cũng đã tìm xong rồi.
Lâm Nguyệt Hương cầm khung thêu, ngón tay linh hoạt cầm kim xuyên qua xuyên lại trên mặt vải, trên mặt tràn đầy ý cười nói với Thẩm Vân Thanh: “Bảo nhi, Xuân Hỉ thẩm nói với điều kiện của con thì tìm người tốt không khó, bà nói cho dù nương không đi tìm bà, thì cũng không thiếu người tìm bà muốn kết duyên với con đâu.”
Thẩm Vân Thanh cũng đang thêu khăn, nghe nương nói xong cảm thấy vui vẻ.
Lâm Nguyệt Hương thấy ý cười khó nén được trên mặt của Thẩm Vân Thanh: “Nương có mấy đứa con, đứa nào cũng làm nương thấy tự hào hết.”
Lâm Nguyệt Nương sinh được 4 người con, 3 hán tử và 1 ca nhi, 3 hán tử của bà tuy không đẹp bằng ca nhi, nhưng so với người trong thôn thì cũng coi như dễ nhìn, mỗi một đứa đều siêng năng chăm làm.
2 đứa con lớn trước khi thành thân cũng đều không khiến bà phải bận tâm, nhà thê tử cũng không tồi, sau khi thành thân thì phân gia. Cuộc sống của 2 đứa con lớn mỗi ngày đều trở nên tốt đẹp hơn, con dâu gả vào chưa bao lâu đã sinh cháu nội cho bà, trong thôn không ít người hâm mộ gia đình bà.
Nếu bây giờ tìm được nhà chồng tốt cho ca nhi, sợ là người trong thôn càng thêm ganh tỵ với bà cho xem.
Vương Xuân Hỉ làm việc rất nhanh, chưa tới 2 ngày đã tìm tới nhà.
Lâm Nguyệt Hương nhanh chóng mời Vương Xuân Hỉ vào nhà, Thẩm Vân Thanh bưng hạt dưa và nước ra nhà chính xong thì ra ngoài sân ngồi thêu khăn, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện trong nhà.
Vương Xuân Hì có gương mặt rất phúc hậu, trên gương mặt tròn tròn của bà lúc nào cũng nở nụ cười, vừa mới vào đã gấp không chờ được mà nói với Lâm Nguyệt Hương mục đích của mình.
“Nguyệt Hương, chỗ này của ta có một gia đình khá tốt, nên đến đây hỏi thử ý của ngươi.”
Lâm Nguyệt Hương nghe vậy cũng sốt ruột: “Ai ui thẩm ơi, mau nói đi.”
Chuyện là mấy hôm trước sau khi Lâm Nguyệt Hương tìm tới nhà bà, chuyện nhà họ Thẩm muốn tìm người kết thân đã được truyền ra ngoài, có nhiều gia đình tới hỏi thăm, trong thôn cũng có mà khác thôn cũng có.
Vương Xuân Hỉ rất coi trọng uy tín, chọn mấy nhà có điều kiện tốt một chút để cho Lâm Nguyệt Hương xem.
Hôm qua Vương Xuân Hỉ mới ăn cơm xong không bao lâu, có người tới nhà tìm bà.
Đối phương ăn mặc chỉnh tề, chất liệu may quần áo cũng là loạt tốt, trên tóc còn cài trâm bạc, Vương Xuân Hỉ nhìn qua là biết trong nhà có của cải.
Không đợi Vương Xuân Hỉ lên tiếng hỏi đã nói mục đích của mình tới đây. Người này là người nhà họ Quý, ở thôn Nam Sơn, hôm nay tới đây vì chuyện cưới vợ của con trai bà, nói nhìn trúng ca nhi nhà họ Thẩm ở thôn Hưng Hà, muốn nhờ bà đánh tiếng với nhà họ Thẩm.
Con trai của bà ta tên là Quý Thụy, năm nay cũng 16, thậm chí còn đang đi học, chờ lần tới thi viện còn có cơ hội trở thành tú tài.
Vương Xuân Hỉ vừa nghe, quả thật không tồi, nhưng mà khả năng người thi đỗ tú tài thường muốn cưới vợ ở trên trấn, mặc dù điều kiện nhà họ Thẩm khá tốt, nhưng dù sao cũng là ca nhi ở nông thôn.
Ai ngờ người nhà họ Quý lại nói, nhà bà ta không để ý những chuyện này, chỉ hy vọng hôn sự sớm được quyết định, 2 đứa nhỏ sống tốt với nhau, biết ca nhi nhà họ Thẩm điều kiện không tồi mới tới đây hỏi thăm.
Vương Xuân Hỉ đồng ý với bà là sẽ tới hỏi ý người nhà họ Thẩm, cho nên sáng nay lập tức tới đây, dù sao điều kiện của nhà này không tồi, con trai còn biết đọc sách viết chữ, ở nông thôn khó tìm được người như vậy.
Lâm Nguyệt Hương nghe xong cũng thấy điều kiện khá tốt, nhưng chuyện hôn sự của không thể qua loa như vậy, con dâu cả là người thôn Nam Sơn, đến lúc đó nhờ thông gia hỏi thăm một chút mới được.
Vì thế nói với Vương Xuân Hỉ ít ngày nữa sẽ trả lời, Vương Xuân Hỉ biết mấy chuyện này không thể gấp được, trò chuyện đôi câu thì nói nhà có việc trở về.
Thẩm Văn Thanh thấy người đi ra thì đi theo Lâm Nguyệt Hương tiễn khách.
Nhìn người đi xa, Lâm Nguyệt Hương vội vàng kéo Thẩm Vân Thanh vào nhà, bà muốn hỏi xem ý của con trai như thế nào.
Thẩm Vân Thanh ở ngoài sân cũng nghe được loáng thoáng, nương lại nói với y một lần nữa.
“Bảo nhi, con có suy nghĩ gì cứ nói với nương.”
Thẩm Vân Thanh suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Nương, điều kiện nghe qua không tồi, nhưng vẫn nên hỏi thăm một chút rồi nói sau.” Thẩm Vân Thanh có chút nghi hoặc, đối phương có hy vọng đậu tú tài, vì sao lại coi trọng y.
Lâm Nguyệt Hương nghe xong cũng đồng tình: “Nương cũng nghĩ vậy, ngày mai nương đi nói chuyện này với đại tẩu con, để nó nhắn với người nhà một tiếng.”
“Dạ, nghe nương.” Thẩm Vân Thanh gật đầu.
-
Mấy ngày sau, nhà mẹ đẻ của đại tẩu Thẩm Vân Thanh truyền tin tới.
Nhà họ Quý ở thôn Nam Sơn được coi là gia đình khá giả, con thứ 2 đúng là được cho đi học, nghe nói không có tật xấu gì, nhưng trong nhà còn có một đứa con lớn, là con của lão gia nhà họ Quý với phu nhân trước, năm nay đã 18 tuổi, mấy năm trước đi tòng quân đánh giặc, mùa đông năm ngoái mới trở về, hiện tai vẫn chưa thành thân.
Đứa con trai lớn tính tình trầm lặng, rất ít khi giao tiếp với người khác, còn mới từ chiến trường trở về, người khác cũng không dám tới cửa làm mai cho hắn.
Ít có nhà nào ca ca chưa thành thân mà đệ đệ lại thành thân trước, người trong thôn hỏi, phu nhân nhà họ Quý nói đứa con này tính tình rất khó ở chung, bà chỉ là kế mẫu, không thể quản được chuyện riêng tư của hắn.
Con trai bà tới tuổi rồi, muốn tính đến hôn sự của con mình trước, sau khi yên bề giá thất thì mới có thể một lòng một dạ đọc sách, trách cho sau này lại chậm trễ chuyện thành thân.
Lời này nói ra nghe rất có lý, người khác không thể chỉ trích được, ngày thường phu nhân nhà họ Quý đối đãi với con trai riêng cũng không có gì không tốt, tuy thường xuyên thấy hắn làm việc, nhưng ở nông thôn này có ai mà không làm việc chứ, cho dù con ruột hay con riêng cũng vậy thôi.
Chỉ có một chuyện làm người khác hoài nghi, đó là năm ấy lúc trưng binh, nhà họ Quý không có khả năng không có tiền để nộp thay con trai, mà khi quan trên xuống triệu tập, không chi 1 phân tiền nào hết, trực tiếp đẩy người đi.
Trên chiến trường gươm đao không có mắt, ai cũng cho rằng hắn sẽ không trở về, không nghĩ tới hắn vẫn còn sống sót, trở về nguyên vẹn.
Lâm Nguyệt Hương nghe tin xong, trong lòng không khỏi lo nghĩ, cách làm người của nhà họ Quý thật khó nói, nếu gả qua đó, lỡ như ca nhi nhà mình không được đối xử tốt thì làm sao?
Huống hồ nghe nói còn 1 người ca ca không dễ ở chung, sau này huynh đệ làm sao mà giúp đỡ nhau?
Nhưng Thẩm Đại Hà lại không để bụng, phu nhân nhà họ Quý chắc chắn không bạc đãi con trai của mình, vậy thì cũng sẽ không làm khó tức phụ của con trai. Nếu Quý Thụy kia thật sự đỗ tú tài, vậy thì có huynh đệ giúp đỡ nhau hay không không quan trọng, còn nếu không đỗ, biết đọc sách, lên trấn trên tìm việc làm cũng không tồi, cuộc sống không thể không tốt được.
Lâm Nguyệt Hương nghe xong thấy cũng có lý, 2 phu thê thương lượng một hồi quyết định để 2 đứa nhỏ xem mắt, nếu ca nhi nhà mình thấy hợp ý thì sẽ định thân, nếu không thích thì tìm nhà khác.
Thẩm Vân Thanh không nghĩ tới mọi việc lại nhanh như vật, hôn sự trước nay đều là lệnh của phụ mẫu lời người may mối, nương cảm thấy không tồi, vậy thì xem mắt thử.
Thẩm Vân Thanh gật đầu, Lâm Nguyệt Hương nói với Vương Xuân Hỉ, 2 bên cùng chọn 1 ngày để 2 đứa nhỏ xem mắt.
-
Sáng sớm Thẩm Vân Thanh đã bị nương gọi dậy, một hai bắt y phải trang điểm cho đẹp.
Thẩm Vân Thanh cầm bộ y phục màu xanh lơ mà dở khóc dở cười: “Nương, không cần mặc bộ này được không?” Nói là xem mắt, thật ra chỉ đứng từ xa nhìn một cái, không cần phải tốn quá nhiều tâm tư để chuẩn bị.
Lâm Nguyệt Hương trừng mắt liếc Thẩm Vân Thanh, mắng: “Đứa nhỏ này, sao mà nói nhiều vậy, kêu con mặc thì con mặc đi, có phải làm hại con đâu?”
“Vậy được rồi.” Thẩm Vân Thanh đành phải gật đầu đồng ý.
Con trai mặc quần áo màu sáng khiến cho người cũng đẹp hơn.
Lâm Nguyệt Hương thấy Thẩm Vân Thanh đồng ý, cũng chuẩn bị ra ngoài: “Được rồi, nương ra ngoài trước, con mau thay đồ đi.”
“Dạ.” Thẩm Vân Thanh đáp lời, chờ nương đi thì bắt đầu thay quần áo.
2 gia đình xem mắt ở nhà bà mối, ca nhi ở trong phòng, hán tử tới hỗ trợ làm việc, để 2 người họ từ xa nhìn nhau 1 cái.
Thẩm Vân Thanh và Lâm Nguyệt Hương mới ngồi xuống không bao lâu thì Quý Thụy và nương là Kiều Quế Lan cũng tới nơi.
Thẩm Vân Thanh từ trong phòng nhìn ra, hán tử kia cao cao gầy gầy, tướng mạo cũng rất anh tuấn, Thẩm Vân Thanh không ngời người này lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy.
Y không dám nhìn chằm chằm người ta, hơi đỏ mặt cúi đầu.
Hình như người nọ cũng phát hiện có người nhìn mình, giương mắt nhìn thẳng về phía đó, diện mạo của hắn vốn dĩ sắc bén, vừa nhấc mắt lên, đôi mắt tam bạch hẹp dài khiến người khác cảm thấy không dễ thân cận, không dễ ở chung.
Nhưng mà lúc đó Thẩm Vân Thanh vừa vặn cúi đầu không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này.
Tính cách y hiền lành, dịu dàng, không biết cách ở chung với người như vậy, khiến y cảm thấy không được tự nhiên, không dễ ở chung.
Quý Hoài thấy người vừa mới nhìn hắn hình như là ca nhi, dưới ánh mặt trời người nọ trắng tới mức phát sáng, nhưng lúc hắn nhìn qua, ca nhi kia đã cúi đầu, chỉ có thể thấy được một phần cổ trắng nõn thon dài lộ ra.
Quý Hoài nhíu mày, gặp người không muốn nhìn hắn nên cũng không thèm để ý, cúi đầu đặt bó củi trong tay xuống.
Hôm nay kế mẫu hắn nói bên thôn này có người mua củi, nên kêu hắn vác tới đây.
Hắn vốn dĩ không muốn đồng ý, từ khi hắn từ quân doanh trở về, nhà họ Quý không ai quản được hắn nữa, biết đánh không lại, người phụ nhân kia không dám trêu chọc hắn, ngày thường hắn làm luôn phần việc của tên nhị đệ kia, mà cho dù hắn không làm thì phụ nhân kia cũng không dám nói gì.
Nhưng mà hôm nay kế mẫu nói cho hắn 3 văn tiền, không phải nhờ hắn không công, chỉ có 2 bó củi, đối với hắn không đáng gì.
2 bó củi vốn không có bao nhiêu tiền, có thể moi được tiền từ mẹ kế của hắn giống như mặt trời mọc ở hướng tây vậy, có tiền sao lại không lấy, thách bà ta cũng không dám làm trò trước mặt hắn.
Đưa củi xong hắn lập tức rời đi, không quan tâm kế mẫu và những người kia nói cái gì.
-
Mắt tam bạch là dạng mắt có nhiều lòng trắng chiếm nhiều diện tích hơn lòng đen, xung quanh nhãn cầu sẽ có sự xuất hiện khoảng trắng rõ rệt có thể nhìn bằng mắt thường.
Người sở hữu mắt tam bạch được đánh giá là người có chỉ số IQ cao trong nhân tướng học, nhưng họ gặp khá nhiều trắc trở trong sự nghiệp và tình duyên lận đận.