Tiêu Độ Huyền khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Mẫu hậu, người đang nói gì vậy?”
Dung mạo hắn trầm tĩnh, nhưng đôi mắt huyền sắc lại chẳng mang chút cảm xúc. Lục thái hậu nhận ra hắn không vui. Hoàng đế hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nên bà nghĩ ngay rằng Tiêu Độ Huyền không muốn bà can thiệp vào hôn sự của con cái cận thần.
Lục thái hậu vội vàng nói: “Chẳng phải đang nói về Tiểu Hi sao?” Bà cố nặn nụ cười. “Đứa nhỏ xinh đẹp thế này, sao có thể để phí thời gian được.”
Bà nhanh chóng chuyển đề tài sang Thẩm Hi, khẽ vỗ vai nàng, nhưng chợt cảm nhận được thân hình nàng hơi căng cứng. Thật kỳ lạ, đứa nhỏ này luôn thân thiết với hoàng đế, vậy sao khi thấy hắn lại căng thẳng đến thế? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, vì ngay lúc đó, Tiêu Độ Huyền lại lên tiếng.
Hắn nhẹ giọng: “Chuyện này mẫu hậu không cần lo. Trẫm sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hi.”
Lời nói bình thường, nhưng từ miệng Tiêu Độ Huyền thốt ra lại mang cảm giác kỳ lạ, khiến Thẩm Hi bản năng cảm thấy kháng cự. Trước đây, hắn thường dùng lời lẽ trêu đùa nàng, thích nhìn vẻ lúng túng và kìm nén của nàng. May mắn thay, yến tiệc Thất Tịch diễn ra long trọng, nên Tiêu Độ Huyền không nán lại lâu.
Dù đứng cách một khoảng, cảnh này vẫn lọt vào mắt nhiều người, càng củng cố suy nghĩ rằng Thẩm Hi được hoàng đế đặc biệt quan tâm. Chỉ có nàng cảm thấy có chút gượng gạo. Với yến tiệc vốn vui vẻ này, nàng chẳng còn hứng thú. Sau ba tuần rượu, nàng mượn cớ rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT