Tiêu Độ Huyền nhẹ nhàng vỗ về Thẩm Hi, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu, Tiểu Hi.”
Hắn ôm nàng vào lòng, ánh mắt thoáng trầm xuống. Thẩm Hi khẽ run, vòng eo mảnh mai cũng hơi động đậy.
“Chỉ vì nàng đang mang thai nên mới nhạy cảm như vậy,” Tiêu Độ Huyền ngẩng đầu, nhìn nàng, “Hơn nữa, thích điều này chẳng có gì sai, càng không phải lỗi lầm.”
Trong điện ấm áp, hương hoa nồng nàn tỏa khắp, ngọt ngào mà quyến rũ. Những đóa hoa kiều diễm, đỏ thắm như son, được đặt trong bình sứ trắng, càng thêm rực rỡ.
Giọng Tiêu Độ Huyền dịu dàng, nhưng gò má Thẩm Hi lại càng nóng bừng, đỏ hơn cả sắc hoa. Nàng quay mặt đi, khẽ nói, giọng run run: “Bệ hạ đừng nói nữa.”
Thẩm Hi chống tay lên vạt áo hắn, định trượt xuống khỏi người hắn. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Độ Huyền nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng trở lại. Thẩm Hi khẽ kêu một tiếng, tay vô thức ôm lấy cổ hắn, cả người mềm mại ngã vào lòng hắn.
Nàng thoáng bực bội, chưa kịp mở lời, hắn đã ôm chặt lấy nàng. Tiêu Độ Huyền cúi đầu, vùi mặt vào gáy nàng. Hơi thở hắn lạnh hơn người thường, như mang theo chút sương tuyết mùa đông, nhưng giọng nói lại ấm áp, đầy thương tiếc và áy náy: “Tiểu Hi, trẫm xin lỗi. Trước đây, trẫm đã nói nhiều lời không hay.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT