Vì tòa lâu đài cổ quá lớn, nên cấu trúc các tầng lầu cũng không giống như những ngôi nhà thông thường. Mỗi cầu thang đều nằm ở vị trí khác nhau, nhưng ít nhất là thông suốt theo bốn hướng.
Chu Tích Tuyết vốn định lên cầu thang xoắn ốc để xem xét tầng trên, nhưng cô nhanh chóng bị thu hút bởi một bóng người ở hành lang đối diện.
Người đó có vẻ là một người hầu đang lau dọn, đang quỳ nửa người dưới đất, tay cầm giẻ lau, chăm chú cọ rửa từng tấc nền đá cẩm thạch.
Chu Tích Tuyết hơi do dự, cuối cùng vẫn bước chân tiến lại gần.
Thế nhưng, khi tới gần và nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, cô sững sờ.
Khuôn mặt người đó vặn vẹo biến dạng, đôi mắt gần như lồi cả ra ngoài, không có mũi, chỉ là hai lỗ mũi dùng để thở. Kỳ dị hơn cả là đôi môi bị lật ngược ra ngoài, gần như để lộ toàn bộ hàm răng, trông như một bộ xương khô. Cằm và cổ như liền thành một khối, một nửa da đầu cũng không còn tóc.
Không ngoa khi nói rằng khuôn mặt đó cực kỳ dữ tợn.
Hiển nhiên, gương mặt đó bị hủy hoại do bỏng hay phỏng nặng.
Khi người kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Tích Tuyết, dường như cũng bị giật mình, vội cúi đầu thấp xuống, miệng lắp bắp:
“Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong liền đứng dậy định rời đi.
“Chờ đã.” Chu Tích Tuyết thu lại ánh mắt kinh ngạc. Thực ra cô không hề sợ người này.
Người hầu kia nghe vậy liền dừng bước, giữ nguyên tư thế khom người, chờ đợi mệnh lệnh.
Chu Tích Tuyết hỏi:
“Cho hỏi, phòng bếp ở đâu vậy?”
Người hầu chỉ về một hướng:
“Cuối hành lang bên kia là tới.”
“Cảm ơn anh.”
Theo hướng được chỉ, Chu Tích Tuyết tiến về phía trước, quả nhiên tìm thấy phòng bếp. Đồng thời, mùi thơm của đồ ăn bay ra nức mũi.
Cô đã đói rất lâu rồi, đến mức sắp xỉu luôn.
Ngửi thấy mùi hương mê người này, bản năng sinh tồn như mất kiểm soát, dạ dày sôi lên, ngón tay cũng bắt đầu cử động.
Có người đang nấu bữa sáng sao?
Cô có thể xin một chút để ăn không?
Chu Tích Tuyết theo bản năng bước theo hướng có mùi thơm.
Cô cẩn thận bước tới cửa phòng bếp, nhìn thấy bên trong là một người phụ nữ mặc đồ trắng đang quay lưng về phía cửa, một mình bận rộn bên đảo bếp.
Mùi thơm nồng đậm tiếp tục tỏa ra. Chỉ cần liếc mắt, Chu Tích Tuyết đã thấy trên đảo bếp có ngô hấp, trứng gà, giò hun khói, thịt xông khói và bánh rán thơm phức.
Hiển nhiên, đây không phải là phần ăn của một người.
Cô do dự một chút, không biết có nên lên tiếng hay không, vì quả thực có chút ngại.
Nhưng lúc này, người sắp chết đói rồi, chẳng thể để tâm nhiều như vậy.
“Cốc cốc.”
Cô nhẹ gõ lên cánh cửa phòng bếp.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, rõ ràng ngừng tay một chút, nhưng không quay đầu lại.
Chu Tích Tuyết cắn môi, chủ động lên tiếng:
“Chào chị, cho hỏi…”
Người phụ nữ vẫn không quay lại, nhưng giọng nói lễ phép vang lên:
“Phu nhân, tôi sợ dung mạo mình sẽ dọa cô.”
Chu Tích Tuyết chú ý tới một chi tiết: cô ta gọi mình là “phu nhân”?
Cô không lạ gì với cách xưng hô này – trong hoàn cảnh bình thường, chỉ có người vợ chính thức của chủ nhân căn nhà mới được gọi là phu nhân.
“Chị vừa gọi tôi là gì?” Chu Tích Tuyết chưa chắc chắn nên hỏi lại một lần.
Thực ra, toàn bộ người trong lâu đài đều biết tối qua vị hôn thê của chủ nhân đã dọn vào, hơn nữa lại là một phụ nữ đến từ Trung Quốc.
Ba ngày trước, đích thân ông Simmons Hill đến lâu đài thông báo tin vui này. Tất cả người làm ở đây đều sửng sốt, vì họ đều biết rõ – chủ nhân ghét nhất là phụ nữ Trung Quốc. Lý do căn bản có lẽ liên quan đến mẹ ruột của chủ nhân.
Nhưng lúc đó chủ nhân không có mặt trong lâu đài, thậm chí còn hoàn toàn không biết mình có một vị hôn thê.
Renee – người phụ nữ trong bếp – là người hầu có nhiệm vụ phục vụ phu nhân mới giống như cách họ từng hầu hạ chủ nhân.
Cô ta không hỏi nhiều.
“Phu nhân.” Renee lại một lần nữa gọi cô, vẫn quay lưng lại, “Mời cô đợi một lát trong phòng ăn.”
Cách xưng hô đặc biệt này khiến Chu Tích Tuyết có cảm xúc rất lạ, không nói nên lời.
Từ sau khi mẹ qua đời, cô ở Chu gia không còn chỗ dựa, cũng không có ai trung thành với cô. Rõ ràng cô là con gái ruột của ba, lại sống như người ở nhờ, luôn bị người hầu khinh thường.
Thấy Chu Tích Tuyết không đáp lại, người phụ nữ kia từ từ quay người lại.
Chính lúc đó, Chu Tích Tuyết nhìn rõ khuôn mặt cô ta – hoặc nói đúng hơn, là không thể nhìn rõ được dung mạo ban đầu.
Người này có vẻ cũng từng chịu cùng loại tai họa như người hầu ban nãy: gương mặt đầy vết thương, khiến cả khuôn mặt trông rất dữ tợn. Nhìn kỹ thì phát hiện bàn tay trái cũng thiếu mấy ngón.
Chỉ cần một ánh nhìn, Chu Tích Tuyết đã biết người phụ nữ này nhất định từng trải qua những cơn đau đớn vượt xa sức tưởng tượng.
Người bình thường có lẽ không hiểu được sự kinh khủng của vết bỏng, nhưng Chu Tích Tuyết thì hiểu.
Năm mười hai tuổi, vào một mùa đông, cô từng bị bỏng. Ngày đó, cô chỉ muốn chơi pháo hoa. Sau khi bị Chu Hàn Phi phát hiện, hắn giả vờ hào phóng đem cho cô rất nhiều pháo hoa, rồi nhân lúc cô không đề phòng, cầm nến châm vào tay cô.
Cho đến nay, trên ngón trỏ tay trái cô vẫn còn vết sẹo mờ nhạt.
Renee thấy cô đứng ngây người, liền vội xoay lưng lại, sợ mình làm cô sợ, ngập ngừng nói:
“Xin lỗi phu nhân, tôi làm cô sợ rồi.”
Chu Tích Tuyết hoàn hồn, vội nói:
“Không đâu, chị không làm tôi sợ.”
Đó là lời thật lòng.
Cô tuy không biết người phụ nữ kia đã trải qua những gì, nhưng đầu óc cô đã tự động tưởng tượng ra hàng loạt cảnh tượng đau đớn.
Bỏng và phỏng không chỉ là những vết thương ngoài da, quá trình hồi phục dài dằng dặc, miệng vết thương thường xuyên hoại tử, nhiễm trùng, đến mức người ta muốn chết quách cho xong.
Chu Tích Tuyết không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn tiến lại gần cô ta.
Lúc này, cô đã quên mất lý do ban đầu mình đến đây, chỉ đơn thuần muốn bày tỏ sự cảm thông. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng nhận ra – mình không có tư cách thương hại người khác.
“Cho hỏi, tôi nên gọi chị là gì?” Chu Tích Tuyết hỏi.
“Phu nhân, cô có thể gọi tôi là Renee.”
“Chào chị, Renee.” Chu Tích Tuyết thuận miệng giới thiệu mình, mỉm cười nhẹ, “Tôi có thể xin một ít đồ ăn được không?”
Renee nghe vậy, đôi môi lật ngược khẽ mấp máy, nói:
“Xin lỗi phu nhân, lập tức sẽ dùng bữa. Vì không rõ khẩu vị của cô, nên tôi cố gắng chuẩn bị phong phú một chút.”
Thì ra những món này đều là chuẩn bị cho cô?
Chu Tích Tuyết vô cùng ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.
Phải nói thật rằng, cô đúng là có hơi kén ăn. Nhưng người hầu ở Chu gia chẳng ai bận tâm tới điều đó. Họ chỉ nấu qua loa miễn sao không để cô chết đói là xong.
Bắt ép một người ghét khổ qua phải ăn hết đĩa khổ qua, ai mà nuốt nổi?
Lâu dần, Chu Tích Tuyết bị suy dinh dưỡng, thể chất yếu đi trông thấy, thân hình ngày càng gầy gò.
Phòng ăn rất lớn, giữa phòng đặt một bàn dài có thể chứa hơn hai mươi người mà vẫn còn dư không gian.
Một chiếc đèn chùm pha lê không tỳ vết tỏa ánh sáng dịu nhẹ, trên tường trang trí bích họa và đèn gắn tường mang màu sắc tươi sáng.
Renee nhanh chóng dọn hết món ăn lên bàn. Cô ta thậm chí còn tỉ mỉ đặt một lọ hoa với những đóa hoa tươi rực rỡ ở giữa bàn.
Tuy nhiên, Chu Tích Tuyết chỉ là một người, làm sao ăn hết từng ấy món?
Renee thấy cô lưỡng lự, liền nói rằng thức ăn thừa sẽ được chia cho những người hầu khác trong lâu đài, tuyệt đối không lãng phí.
Lúc này Chu Tích Tuyết mới yên tâm ngồi xuống.
Tuy nhiên, nhắc đến những người hầu khác, cô không khỏi tò mò: tại sao mặt ai cũng có những vết bỏng thảm khốc?
Chu Tích Tuyết nhìn Renee như muốn hỏi mà không dám, vô thức cầm ly sữa nóng bên cạnh nhấp một ngụm. Không ngờ bị phỏng.
Renee vốn định nhắc cô không nên uống sữa nóng vội, nhưng chưa kịp mở miệng, ly sữa đã bị nghiêng đổ xuống sàn.
“Choang!”
“Tê…”
Chu Tích Tuyết bị bỏng đến nỗi phải hít một hơi, hốc mắt nhanh chóng rưng rưng vì đau.
Đúng lúc đó, Cận Dập bước vào phòng ăn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:
Renee luống cuống tay chân chạy vòng vòng, khuôn mặt vì những vết sẹo khủng khiếp mà cứng đờ như một bộ xương khô biết đi.
Còn Chu Tích Tuyết đứng bên bàn ăn, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi, hoàn toàn là một dáng vẻ yếu đuối, bất lực.
Cô lại bị dọa đến phát khóc sao?
Đây là lần thứ mấy cô bị dọa khóc rồi?
Cận Dập dựa lưng vào khung cửa phòng ăn, sắc mặt u ám, tay lơ đãng nghịch một vật giống như mẩu xương.
“Cô còn chưa cút à?”
Giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai khiến Chu Tích Tuyết theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy Cận Dập mặc toàn thân đen, giống như một ác quỷ bước ra từ địa ngục, lặng lẽ xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Nhưng cho dù là ác quỷ, thì hắn cũng là con ác quỷ đẹp trai nhất.