Chu Tích Tuyết tỉnh lại đúng lúc máy bay hạ cánh xuống quốc gia Z, vào lúc 19 giờ theo giờ địa phương.
Tác dụng phụ của thuốc vẫn còn mạnh mẽ. Dù đã trải qua hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cô vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồ, cơ thể trầm nặng. Cảm giác như trong người bị bơm vào quá liều caffeine, đầu óc nặng nề, chân tay rã rời.
Chưa kể, hai bên trái phải đều có hai vệ sĩ cao to vạm vỡ kè sát, đứng vững như núi Thái Sơn canh chừng, khiến cô muốn chạy cũng không có đường thoát.
Suốt chặng đường, Chu Tích Tuyết không khóc, không làm loạn. Cô lặng lẽ xuống máy bay, ngồi lên xe, không định tiêu hao thêm sức lực.
Đã hơn hai mươi tiếng cô chưa ăn gì, chỉ uống chút nước tăng lực cho qua cơn đói.
Nhưng chưa kịp để cơn đói hành hạ quá lâu, thì một đoạn video được gửi đến từ Chu Hàn Phi khiến cô suýt nôn mửa vì tức giận.
“Chúc mừng cô em gái yêu quý của tôi sắp sửa gả cho một tên tiểu quỷ điên khùng.”
Trong đoạn video, Chu Hàn Phi vuốt ngược mái tóc bóng loáng, tay kẹp điếu xì gà, giọng nói cà lơ phất phơ như thể đầu óc hắn đã bị xoay như chong chóng:
“À suýt nữa thì quên, nghe nói vị hôn phu của em không chỉ mắc chứng rối loạn nhân cách nghiêm trọng, mà còn có xu hướng bạo lực.”
Chu Hàn Phi không nói sai. Chu Tích Tuyết đúng là sắp kết hôn, và đó cũng chính là lý do vì sao cô bị ép buộc đưa tới đất nước xa lạ này.
Chỉ có điều, với cuộc hôn nhân này, Chu Tích Tuyết hoàn toàn không có quyền lựa chọn. Cô biết rất ít về vị hôn phu lai Trung - ngoại này. Ngay cả lần đến Z quốc này, cô cũng bị đưa lên máy bay trong trạng thái không tỉnh táo.
Chu Tích Tuyết mặt không biểu cảm nhìn vào video Chu Hàn Phi trong một giây, sau đó phun một ngụm nước bọt.
“A Phi!”
Tiếc là nước bọt chỉ dính lên màn hình điện thoại.
Chu Hàn Phi cười lớn:
“Cô em gái thân yêu của tôi, chỉ mong em sau này vẫn có thể kiên cường như vậy. Em chẳng phải luôn muốn rời khỏi Chu gia sao? Gả đi rồi, từ nay về sau em không còn quan hệ gì với Chu gia nữa. Dù có chết ở bên ngoài, thì đó cũng là do em tự chuốc lấy.”
Chu Tích Tuyết chẳng buồn nhìn tiếp cái bản mặt đáng ghét kia nữa, cô đưa tay chộp lấy chiếc điện thoại trong tay vệ sĩ rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Hành động này khiến vệ sĩ tức giận mắng chửi, nhưng cô chẳng thèm để tâm.
Không ai biết rằng, hai năm trước, Chu Tích Tuyết đã nỗ lực tranh đấu suốt thời gian dài, cuối cùng nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật tại quốc gia Z. Khi đó, cô đầy hy vọng có thể giương cánh bay cao, thoát khỏi Chu gia. Nhưng thật trớ trêu, tờ giấy thông báo trúng tuyển ấy đã bị anh trai cùng cha khác mẹ – Chu Hàn Phi – xé ngay trước mặt cô.
Đúng là số phận trêu ngươi.
Chu Tích Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng, sau bao vòng luẩn quẩn, cuối cùng cô lại đến được đất nước này theo cách như thế này.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ra nước ngoài kể từ khi trưởng thành.
Một giờ sau, xe lặng lẽ rời khỏi khu nội thành đông đúc với những tòa nhà cao tầng san sát, tiến vào vùng ngoại ô thưa dân cư.
Z quốc là một quốc gia phát triển ở khu vực Tây Âu, sử dụng tiếng Anh làm ngôn ngữ giao tiếp chính, cách xa Cảng Thành nơi cô sống đến hơn mười nghìn cây số, đến nay vẫn duy trì chế độ quân chủ.
Đặc trưng của đất nước này là cảnh sắc hoang vắng. Càng đi về phía trước, cây cối càng cao lớn rậm rạp.
Bóng đêm ngoài cửa sổ xe đặc quánh như mực, thỉnh thoảng ánh đèn đường lướt qua, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Chu Tích Tuyết, chỉ trong chốc lát rồi lại vụt tắt. Hệ thống điều hòa hút không khí mang theo hơi sương từ vùng ngoại ô thổi vào trong xe, bao phủ xung quanh cô một sự yên lặng không thể xua tan. Cánh tay mảnh mai đặt trên tay vịn bọc da thật, làn da trắng nhợt của cô để lộ rõ từng đường mạch máu xanh nhạt bên dưới.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người như con rối bị rút dây cót — không phản kháng, cũng chẳng giãy giụa. Dù sao thì, một người yếu ớt đến mức tay trói gà không chặt, lại mắc chứng thiếu máu như cô, căn bản không thể nào thoát khỏi sự canh phòng của các vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu sự việc đã không còn đường lui, chi bằng nghĩ theo hướng tích cực một chút. Dù gì thì mỗi sự việc đều có hai mặt.
Tuy cô bị ép buộc rời khỏi đất nước, gả cho một người đàn ông mà mình chưa từng gặp, thậm chí còn bị gọi là “kẻ điên”, nhưng ít nhất, cô đã thật sự thoát khỏi thành phố khiến cô chán ghét ấy, thoát khỏi những con người khiến cô khinh bỉ.
Ít nhất thì, từ nay về sau, cô không còn phải bị nhốt trong phòng tối, không phải cúi đầu thấp kém, cũng không cần phải chịu bất kỳ sự sỉ nhục nào nữa.
Chu Tích Tuyết âm thầm tính toán trong lòng — bước được bước nào thì hay bước đó.
Không bao lâu sau, phía xa xuất hiện một tòa lâu đài cổ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Có lẽ đã đến nơi.
Cửa xe tự động bật mở. Chu Tích Tuyết gần như bị vệ sĩ bên cạnh đẩy thô bạo xuống, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy kiến trúc đồ sộ trước mắt, cô không khỏi chấn động.
Đập vào mắt là một tòa lâu đài cổ mang đậm phong cách Gothic u ám.
Trên bức tường bên ngoài lâu đài sáng lên ánh đèn đỏ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào các họa tiết điêu khắc trên những cột đá, như thể từng dòng máu loang lổ đang tuôn chảy từ những hình vẽ đó, tràn xuống không ngừng. Qua ánh sáng, có thể thấy rõ dấu tích chiến tranh từng để lại trên bức tường năm xưa.
Vừa kỳ quái, vừa thần bí.
Lâu đài cổ này chiếm diện tích rất lớn, chỉ cần nhìn qua cũng có thể ước chừng rộng tương đương ba sân bóng đá. Kết hợp với toàn bộ khu vườn cây ăn trái, hồ nước và các cảnh quan khác xung quanh, có thể đoán được nơi này đã được cải tạo, mở rộng từ một lâu đài cổ thành một trang viên hiện đại.