Renee nhìn thấy Cận Dập đang tựa người vào khung cửa, lập tức cúi người cung kính chào:
— “Chủ nhân.”

Khi vừa nhìn thấy hắn, toàn thân cô ta như lập tức căng cứng, đầu cúi gằm, giống như vừa chạm mặt mãnh thú, trong lòng đầy sợ hãi.

Phản ứng ấy khiến Chu Tích Tuyết không khỏi tò mò — cô không hiểu vì sao Renee lại sợ hãi đến thế.

Thế nhưng ánh mắt của Cận Dập lúc này đang khóa chặt lấy Chu Tích Tuyết, không rảnh bận tâm tới người hầu phạm lỗi.

Thấy vậy, Renee vô cùng nhạy bén rút lui khỏi phòng bếp.

Chẳng mấy chốc, không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người: Chu Tích Tuyết và Cận Dập.

Ánh sáng trong phòng ăn rất đầy đủ, Chu Tích Tuyết càng có thể nhìn rõ gương mặt của Cận Dập — thậm chí không chỉ là gương mặt, mà là cả con người hắn.

Cận Dập đứng ngay trước mặt cô, áo sơ mi đen cổ mở rộng, chẳng hề e dè khoe trọn dáng người cao lớn.

Ít nhất, trong mắt Chu Tích Tuyết là như vậy.

Cô đoán hắn cao khoảng 1m9. Khi đứng thẳng người, thân hình rắn rỏi lộ rõ hơn khi ngồi. Chiếc áo sơ mi đơn giản càng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo hẹp, hình thành đường nét gợi cảm của hình tam giác ngược. Vải áo rũ nhẹ, mềm mại như dính sát vào da, nhưng mặc trên người hắn lại toát ra khí chất mạnh mẽ đầy nam tính.

Vì cổ áo để mở nên cô có thể nhìn rõ phần xương quai xanh và cơ ngực lấp ló bên dưới, quyến rũ mà gợi cảm.

Lúc này, Chu Tích Tuyết hoàn toàn ở trong góc nhìn của người thưởng thức mà quan sát Cận Dập, nhưng không đến mức mất lý trí vì mê trai đẹp.

Dẫu vậy, nếu có mất lý trí đi chăng nữa, cũng là điều dễ thông cảm — ai có thể bình tĩnh nổi khi đứng trước gương mặt thế này?

Nếu gương mặt của Cận Dập đã không thể chê vào đâu được, thì vóc dáng của hắn chính là điểm cộng hoàn mỹ.

Những mảnh sứ vỡ cùng sữa đổ hòa vào nhau tạo nên một hình ảnh hỗn loạn, giống như một thứ phù văn quái dị trải dài trên nền đá cẩm thạch đen.

Làn da của Cận Dập còn trắng hơn cả sữa, khiến hắn trông như một con quỷ hút máu chưa từng thấy ánh mặt trời.

Trong cuộc sống thường ngày, hiếm ai có thể tiếp xúc với một người đàn ông có vóc dáng xuất sắc như vậy — đặc biệt là trong nước, nơi phần lớn đàn ông vừa bình thường vừa tự tin quá mức. Họ chỉ phong độ trong chốc lát, nhưng một khi đã đến tuổi, thân thể bắt đầu béo ra, không hề chăm chút cho bản thân, dần dà trở thành những ông chú đầy dầu mỡ.

Huống chi Chu Tích Tuyết vốn không ưa xã giao. Nên mỗi khi cần vẽ nhân vật nam trong tranh, cô đều lên các nền tảng video ngắn tìm kiếm hình ảnh "nam thần", cẩn thận quan sát họ tạo dáng ra sao.

Yết hầu nổi bật, cơ ngực đầy đặn — những đặc điểm này đều là tiêu chuẩn của "nam thần", mà Cận Dập thậm chí còn vượt trội hơn cả.

Nếu hắn chịu cởi hết nút áo sơ mi, thì cô có thể nhìn rõ cơ bụng của hắn có phải từng múi như chocolate hay không.

Ngay giây phút này, trong đầu Chu Tích Tuyết bất chợt nảy ra một ý nghĩ càng táo bạo hơn: Giá mà có thể chạm tay vào làn da và cơ bắp của Cận Dập thì tốt biết mấy!

Khi ý nghĩ đó lóe lên, cô lập tức đỏ mặt vì chính sự táo tợn của mình.

Không được.

Chu Tích Tuyết cố thuyết phục bản thân — cô nghĩ vậy là vì lý do nghệ thuật, vì sáng tác, chứ không phải vì tâm lý sắc dục.

Dù trên mạng có không ít hình ảnh người mẫu nam dáng chuẩn để tham khảo, nhưng cô chưa bao giờ biết xúc cảm thật sự của cơ ngực đầy hay bụng sáu múi là như thế nào. Trong đời sống thực, đây cũng là lần đầu tiên cô tận mắt thấy được.

Bởi vậy, nhân vật nam dưới ngòi bút của cô vẫn luôn có chút thiếu sót.

Khi cô vừa sắp thuyết phục xong bản thân thì lại ngước lên, chạm phải ánh mắt của Cận Dập.

Đôi mắt màu lam sâu thẳm kia đang nhìn cô không chớp mắt, ánh nhìn sắc bén như hai tia sáng xuyên thẳng vào vỏ não, tựa như đang đọc trọn từng dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.

Chu Tích Tuyết cúi đầu, xấu hổ.

Người đang chột dạ thì luôn tỏ ra bận rộn.

Cô không dám đối mặt ánh mắt của hắn, liền bắt đầu dồn sự chú ý lên bàn ăn. Tay trái cầm lấy bánh tráng, tay phải lại vươn tới trứng luộc. Nghĩ đến phải bóc vỏ trứng, cô liền buông bánh tráng xuống. Nhưng vừa buông tay, ánh mắt lại bị thịt xông khói hấp dẫn.

Thật sự là tay chân rối loạn.

Đúng lúc này, Cận Dập rốt cuộc cất bước, đi về phía cô.

Từ cửa phòng ăn đến bàn ăn chỉ vài bước.

Những mảnh sứ vỡ trên sàn vẫn chưa được dọn dẹp, trông như những gai nhọn mọc ngổn ngang.

Vậy mà Cận Dập dường như hoàn toàn không nhìn thấy chúng, cứ thế giẫm lên.

— “Cẩn thận!” Chu Tích Tuyết theo phản xạ hét lên, “Dưới đất có mảnh vỡ!”

— “Cô đang bảo tôi cẩn thận?” Cận Dập nheo mắt, vẻ mặt như thể vừa nghe thấy điều gì đó cực kỳ... cấm kỵ.

Hắn đứng yên tại chỗ, bàn chân vừa đúng đạp lên một mảnh sứ sắc nhọn.

Chu Tích Tuyết lập tức cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo lan tỏa từ người hắn — như thể một kẻ điên tâm trạng bất định, giây sau có thể lập tức vung vuốt làm tổn thương người khác.

Chẳng lẽ, một lời nhắc nhở thiện ý cũng là sai?

— “Đúng, tôi đang bảo anh cẩn thận.” Cô nói thẳng.

Cận Dập hơi nghiêng đầu, thần sắc không còn bén nhọn nữa, dường như không hiểu cô vừa nói gì.

Đôi chân thon dài của hắn được bao bọc bởi chiếc quần dài màu đen, ống quần phủ lên mu bàn chân trắng trẻo, nhưng không quá dài để chạm đất.

Có lẽ vì mới ngủ dậy, sáng sớm này, hắn ăn mặc khá tùy tiện — thậm chí không mang giày, tạo cảm giác vừa buông thả, vừa điên cuồng.

Chu Tích Tuyết nhanh chóng chú ý đến sàn nhà đang bắt đầu thấm ra chất lỏng màu hồng nhạt.

Rõ ràng là do chân của Cận Dập bị mảnh sứ cứa rách. Máu đỏ tươi hòa với sữa trắng trên mặt đất, tạo thành màu hồng phấn dịu dàng — vốn là màu sắc nên mang lại cảm giác mềm mại, thế nhưng ở đây lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Thôi vậy, nói nhiều với một kẻ điên thì có ích gì?

Chu Tích Tuyết bước nhanh đến, đẩy Cận Dập ra khỏi vùng sàn lộn xộn ấy, đưa hắn đến khu vực sạch sẽ hơn trên nền đá cẩm thạch.

Dấu vết chất lỏng hồng nhạt theo bước chân hắn di chuyển, dần chuyển thành màu đỏ sẫm.

Cô cau mày. Cô vốn không thích nhìn thấy máu.

Thế mà người đàn ông bên cạnh lại cúi đầu nhìn vết máu trên sàn với vẻ mặt... như đang hưng phấn?

Hắn còn có thể cười được sao?

— “Anh… không thấy đau à?” Chu Tích Tuyết đẩy Cận Dập ngồi xuống ghế ăn.

Cận Dập dường như lần đầu nghe thấy loại câu hỏi này, nghiêm túc suy nghĩ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play