Tên Simmons kia, cười tủm tỉm giấu dao, đúng thật không phải kẻ tử tế gì.
Cách đó không xa là hồ nhân tạo, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng, vài con thiên nga đen đang thong thả bơi lội tuần tra, để lại từng vòng gợn sóng phía sau.
Thấy hai chân mình sắp giẫm lên bãi đất ướt nhão bên bờ hồ, Chu Tích Tuyết linh hoạt đổi hướng, né khỏi cái bóng như ma quỷ của Simmons.
Trên mặt Simmons, nụ cười càng trở nên sâu hơn, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành ngả ngớn: “Khá lắm, xem ra cô không ngu ngốc như tôi tưởng.”
Đúng là một tên thần kinh và tự tin thái quá.
Chu Tích Tuyết không nhịn được trợn mắt nhìn hắn một cái: “Đây là một quốc gia có pháp trị, tôi có quyền con người của mình.”
“Thật sao? Vậy cô có thể thử báo cảnh sát xem. Tôi rất mong chờ đó.”
Ngay sau đó, Simmons ra hiệu cho đám vệ sĩ ở gần. Vài người nhanh chóng tiến đến, trong đó hai tên kẹp lấy hai tay Chu Tích Tuyết, mạnh mẽ kéo cô vào đại sảnh của tòa lâu đài cổ.
Ở giữa sảnh, một người đàn ông đầu trọc mặc vest đang cầm cặp tài liệu, cung kính đứng đợi một bên.
Thấy Simmons xuất hiện, gã đầu trọc lập tức nở nụ cười nịnh hót: “Ngài Simmons, tất cả văn kiện và thủ tục đã được chuẩn bị xong.”
Simmons thậm chí không thèm liếc gã một cái, ung dung bước đến ngồi vào ghế bên bàn, bật bật lửa châm thuốc.
“Bắt đầu đi, đừng phí thời gian.”
“Còn Sawyer đâu?” Chu Tích Tuyết giãy giụa, “Nếu chúng tôi kết hôn, chú rể cũng phải có mặt chứ?”
Simmons phả ra một làn khói thuốc, cười nhạt: “Cô quan tâm thật chu đáo. Nhưng không cần lo, hắn đã ký tên trong lúc không tỉnh táo rồi. Đối với em trai tôi ấy à, cô cần bao dung nhiều hơn. Hắn lúc tỉnh lúc mê, tinh thần không ổn định, thỉnh thoảng còn làm ra mấy chuyện đáng sợ. À mà phải, đám người hầu ở đây thành ra thảm hại thế này cũng nhờ hắn ban tặng đấy! Cô biết vì sao không? Vì hắn là tai họa của mọi người. Hắn bị ác ma nguyền rủa, là một linh hồn tà ác, ai đến gần hắn cũng sẽ gặp bất hạnh và đau khổ.”
Ở đất nước này, phần lớn người dân rất mê tín – điều đó liên quan mật thiết đến văn hóa và lịch sử của họ.
Có lời đồn rằng: bị ác ma nguyền rủa là chuyện khủng khiếp nhất, đồng nghĩa với một cuộc đời không thể thoát khỏi bi kịch, không cách nào hóa giải. Không chỉ bản thân người đó bất hạnh, mà cả những ai đến gần cũng sẽ bị lây nhiễm vận rủi.
Chu Tích Tuyết dĩ nhiên không tin mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí ấy. Cô chỉ còn lại một nghi vấn duy nhất: “Tại sao lại là tôi?”
“Cô hỏi nhiều quá rồi đấy.” Simmons bắt đầu mất kiên nhẫn, “Chẳng phải vì cô có một ông anh tốt đấy sao? Là Chu Hàn Phi tự nguyện dâng cô cho em trai tôi, tôi còn phải tốn công đi tìm một cô gái Trung Quốc có gia thế tốt làm gì nữa? Sao lại không nhận chứ?”
Phi!
Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng hiểu. Tên “nệm cao su” này đúng là cùng một ruộc với gã si tâm cuồng vọng Chu Hàn Phi – ngoài mặt thì luôn miệng vì cô, nhưng sau lưng lại không ngần ngại làm những chuyện vô đạo đức.
Xem ra, mấy kẻ tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, ai nấy đều có vấn đề thần kinh nặng cả. Không chừng Cận Dập lại là người “bệnh” nhẹ nhất trong số đó.
Người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Simmons rõ ràng là luật sư.
Thấy họ nói chuyện xong, luật sư lập tức lấy ra tập tài liệu từ chiếc cặp màu đen, mở ra trên bàn.
Mỗi quốc gia đều có quy trình đăng ký hôn nhân khác nhau.
Tại đây, có hai hình thức chính để đăng ký kết hôn.
Hình thức thứ nhất: hai bên cần điền mẫu đơn đăng ký kết hôn trên website của cơ quan hộ tịch. Sau khi gửi đơn, trong vòng mười lăm ngày phải mang theo giấy tờ tùy thân hợp lệ đến cơ quan để hoàn tất thủ tục.
Hình thức thứ hai: có thể hoàn thành trực tiếp tại chỗ dưới sự chứng kiến của một luật sư và một nhân chứng. Chỉ cần điền mẫu đơn, nộp giấy tờ tùy thân, ký tên hoặc lăn tay là có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay tại chỗ.
Cả hai hình thức này đều được pháp luật công nhận và có giá trị quốc tế.
Mặc cho Chu Tích Tuyết cố gắng phản kháng, cuối cùng cô vẫn bị đám vệ sĩ khống chế, bị ép phải lăn tay vào góc văn kiện.
Đồng thời, cô cũng phát hiện bên cạnh dấu vân tay của mình là chữ ký tiếng Anh của Cận Dập – nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ ghi rõ: Sawyer Ashford Valoi.
Một nghi thức kết hôn như trò hề nhanh chóng kết thúc.
Chu Tích Tuyết lập tức bị nhét vào tay một tờ giấy A4 – đó là giấy chứng nhận kết hôn giữa cô và Cận Dập.
Thật quá hoang đường.
Làm nhân chứng, Simmons từ trên cao nhìn xuống cô, giả bộ vỗ tay: “Chúc mừng em dâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, hắn bước dài rời khỏi lâu đài cổ, theo sau là một đoàn người đông đảo.
Hai tên vệ sĩ khống chế Chu Tích Tuyết cũng lập tức buông tay, mạnh bạo ném cô xuống đất. Cô lại lần nữa quỳ rạp trên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, đầu gối đau nhói.
Chu Tích Tuyết có chút chết lặng, nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng trên tay. Rõ ràng cô chỉ là một công cụ, bị lợi dụng xong thì bị vứt vào sảnh lớn của lâu đài cổ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, những cột sáng lơ lửng chiếu rọi vào trong sảnh, có thể thấy nhưng lại chẳng thể chạm tới.
Chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, Chu Tích Tuyết như vừa trải qua một cơn ác mộng nghẹt thở.
Cô nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy chuyện này quá khó chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn, cô đã chịu đủ sự bắt nạt của gã anh trai “chiếm tổ” Chu Hàn Phi, năng lực chịu đựng của cô không hề yếu.
Chu Tích Tuyết đứng dậy, xoa xoa đầu gối đang đau nhức.
Giây phút này, cô gấp gáp muốn tìm được Cận Dập – dù sao thì bây giờ, họ cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.