Sau khi ăn no, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi nhàm chán. Nếu lúc này có một chiếc điện thoại thì tốt biết mấy.

Ngoài việc dùng điện thoại để giết thời gian, cô còn cần xử lý một số công việc nữa.

Tính sơ sơ thì cũng sắp đến hạn giao bản thảo mà biên tập đã giao cho cô, thời gian không còn nhiều.

Mùa hè năm nay, Chu Tích Tuyết vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành Mỹ thuật sư phạm.

So với các bạn cùng ngành có năng khiếu vượt trội, cô chỉ thuộc dạng tư chất bình thường. Nhưng cô có một điểm tốt — luôn nhất quán với chính mình. Cô hơi vô tâm, có phần lười biếng, muốn nghỉ là nghỉ, hầu như chẳng bao giờ vì chuyện tương lai mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Cô không có lý tưởng cao xa cũng chẳng có mục tiêu bắt buộc phải đạt được. Cô chỉ cần được sống là đủ.

Lúc bạn bè đang chạy đua ôn thi cao học, cô chỉ nghĩ: “Mình đủ điểm đậu là tốt rồi.”

Gặp những người có chuyên môn vượt trội hơn mình, cô sẽ ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối không nảy sinh ý định phải đuổi kịp họ.

Khi các bạn tốt nghiệp đồng loạt đi tìm việc, cô vẫn ung dung không vội, dù sao vẫn có thể nhận đơn hàng tranh online. Dù mỗi tháng chỉ nhận một đơn, miễn là không chết đói là được. Còn sau này có nhận được đơn nữa hay không, thì... để sau rồi tính. Cô không thích lo lắng cho những chuyện chưa xảy ra.

Tinh lực của Chu Tích Tuyết cũng không quá dồi dào. Khi nghiêm túc vẽ một bức tranh, cô không chỉ tiêu hao thể lực mà còn tốn rất nhiều tế bào não, mà quan trọng nhất là — mệt.

Mà hễ mệt là cô lại muốn nằm, đã nằm xuống thì lại chẳng muốn dậy. Có lúc thậm chí lười đến mức chẳng buồn ăn, để rồi đói quá hoa mắt, tụt huyết áp mới bò dậy đi tìm đồ ăn.

Giờ đây, dù bị đưa đến một nơi xa lạ, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, càng không lo lắng.

Ban đầu, cô định tìm ai đó mượn điện thoại để liên lạc với biên tập Phạn Ngọc, thương lượng xin kéo dài thời hạn giao bản thảo. Nhưng trong lâu đài cổ này, ngoài cô ra thì chẳng thấy ai khác, đến cả bóng người còn không có, nói chi đến nửa cái hồn ma.

Còn Cận Dập? Càng khỏi nói, hắn cứ như ma quỷ — xuất hiện bất ngờ, đi lúc nào cũng không ai biết.

Quanh quẩn cả buổi sáng, cuối cùng Chu Tích Tuyết cũng nhìn thấy một người ở bãi cỏ bên ngoài lâu đài.

Đó có vẻ là một người làm vườn, đang cầm dụng cụ chăm sóc hoa, quay lưng về phía cô.

Nghĩ đến những người hầu từng xuất hiện như Renee hay người dọn dẹp, cô bắt đầu suy đoán — không biết gương mặt của người làm vườn này có bị thương không?

Quả nhiên, khi người đó xoay người lại, vẫn là một gương mặt dữ tợn.

Rõ ràng, mặt anh ta từng bị bỏng nghiêm trọng, gần như không còn mảng da lành nào, chỉ toàn là sẹo. Thậm chí, da thịt trên cánh tay lộ ra cũng đầy vết tích.

Chu Tích Tuyết hơi khựng lại, không khỏi nghi hoặc — tại sao người hầu trong lâu đài này ai cũng có gương mặt như thế?

Họ từng trải qua chuyện gì?

Tại sao ai nấy đều rụt rè, nhát gan đến vậy?

Sau một hồi do dự, cô định tiến lên bắt chuyện, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã hoảng sợ bỏ đi.

Lúc đó, trong đầu cô chợt hiện lên câu nói của mấy bảo vệ hôm qua về "quái vật". Chẳng lẽ họ nói là đám người hầu này?

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, quả thực phần lớn người nhìn thấy họ lần đầu sẽ bị dọa sợ.

Nhưng từ những gì cô quan sát được, họ không những không hề gây tổn thương cho ai, mà còn có vẻ rất rụt rè, nhút nhát.

Vậy thì sao lại gọi là quái vật được?

— “Chu Tích Tuyết tiểu thư, cô bị những gương mặt dị dạng kia dọa sợ rồi sao?”

Một giọng nam với phát âm tiếng phổ thông pha trộn vang lên sau lưng cô, đột ngột khiến cô giật mình.

Chu Tích Tuyết quay đầu lại, thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi đang đứng sau lưng mình. Cô hoàn toàn không biết anh ta đến đây từ lúc nào, cũng không rõ đã đứng đó bao lâu.

Người đàn ông mặc một bộ vest thủ công cao cấp, khí chất thương nhân thành đạt, phía sau còn đi kèm vài người vệ sĩ vạm vỡ.

Anh ta có khuôn mặt rất “Tây”, tóc vàng, vóc dáng cao lớn, các đường nét trên gương mặt đều rõ ràng sắc sảo. Nhìn kỹ, màu mắt của anh ta cũng là lam, giống Cận Dập, nhưng lại kém xa về vẻ đẹp.

Hiếm hoi lắm mới thấy ở lâu đài cổ có thêm một người nhìn “bình thường” ngoài Cận Dập.

Người đó bước đến gần cô, đổi sang nói tiếng Anh, cười thân thiện:
— “Đừng lo lắng, những người đó đều từng làm việc cho chú tôi. Sau một vụ hỏa hoạn thảm khốc, rất nhiều người đã thiệt mạng. Bọn họ là những người sống sót hiếm hoi.”

Thì ra là vậy.

Chu Tích Tuyết hơi cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh:
— “Xin hỏi, anh là ai?”

— “Tôi là anh họ của Sawyer. Nói cách khác, cha tôi và cha hắn là anh em ruột.” Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa, tự giới thiệu, “Cô có thể gọi tôi là Simmons.”

— “Chào anh, Simmons.” Chu Tích Tuyết vẫn giữ khoảng cách. Trực giác mách bảo cô rằng — không phải cứ cười là người tốt.

Simmons kín đáo đánh giá Chu Tích Tuyết, sau đó nói:
— “Luật sư đã chờ cô ở đại sảnh từ lâu. Thủ tục đăng ký kết hôn với Sawyer có thể tiến hành ngay hôm nay.”

— “Khoan đã.” Chu Tích Tuyết lùi nhẹ một bước, giữ khoảng cách, “Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn với hắn?”

Phản ứng của Chu Tích Tuyết cũng không nằm ngoài dự đoán của Simmons. Dù gì với hiểu biết của anh ta về Chu Hàn Phi, người đó vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, sao có thể thực sự đem em gái ruột đưa đến tận đây để đổi lợi ích? Có lẽ cô ta cũng không phải người tình nguyện.

Chu Tích Tuyết là tiểu thư của Chu gia, là con gái ruột của Chu Văn Hạo và người vợ quá cố. Dù giờ không còn được cưng chiều như xưa, thân phận cô vẫn không thể xem nhẹ.

Dẫu sao thì — đàn ông nhà Valoi đâu thể cưới một người phụ nữ không có thân phận, địa vị gì.

Simmons không thích nói nhiều với những người "không hiểu chuyện", nhưng nể mặt vẻ ngoài khá xinh đẹp của cô, cũng ráng kiên nhẫn nói rõ:

— “Chu tiểu thư, có vẻ cô vẫn chưa ý thức được thân phận của mình. Vậy thì để tôi nói rõ cho cô hiểu. Cô gả cho Sawyer không phải để hưởng phúc. Nói thẳng ra, bất kể cô có đồng ý hay không, cuộc hôn nhân này hôm nay phải được hoàn tất.”

Simmons bước từng bước tiến lại gần, thân hình cao lớn khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy như bị áp lực bao trùm.

Nhưng cảm giác mà người đàn ông này mang lại hoàn toàn khác với Cận Dập — ở hắn là sự nguy hiểm của một kẻ tâm thần khó đoán, còn ở Simmons là kiểu toan tính, lạnh lùng khiến cô lập tức liên tưởng đến Chu Hàn Phi — âm hiểm, xảo quyệt.

Quả nhiên là cùng một giuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play