Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai hỏi hắn có biết đau hay không.
Nhưng điều đó cũng không cản trở việc hắn trở thành một người trưởng thành. Vì vậy, hắn chẳng mấy quan tâm đến việc mình có bị thương hay không, bởi vì trên người hắn, vết thương đã quá nhiều rồi, thêm một chỗ cũng chẳng là gì.
“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Giọng Cận Dập lạnh lùng và cay nghiệt, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nửa thật nửa giả, khiến người ta khó đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Nhưng câu hỏi này quả thật đánh trúng điểm then chốt.
Nếu không phải vì Chu Tích Tuyết bất cẩn làm rơi ly sữa, thì mảnh vỡ cũng không thể làm người khác bị thương ở chân.
Vì thế, chuyện này đúng là có liên quan mật thiết đến cô.
Tuy nhiên, hành động của Cận Dập lại khiến Chu Tích Tuyết thấy khó hiểu vô cùng.
Rõ ràng hắn vừa cố tình giẫm lên đống mảnh vỡ. Dù cô đã lên tiếng nhắc nhở, hắn vẫn không do dự bước chân trần lên đó.
Như thể hắn thật sự không cảm thấy đau đớn.
Người bình thường nào lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy?
Xem ra… hắn thật sự có vấn đề.
Qua vài lần tiếp xúc trước đó, Chu Tích Tuyết dần nhận ra, kẻ được người khác gọi là “kẻ điên” Cận Dập thực ra chưa từng làm ra hành động tổn thương ai. Nhưng ngôn từ và hành vi của hắn thì khó lường, khuôn mặt luôn nở nụ cười đầy bệnh trạng, quả thật trông như có vấn đề về thần kinh.
Trên mạng, Chu Tích Tuyết quen biết rất nhiều bạn bè, trong đó cũng có không ít người mắc bệnh tâm lý. Ví dụ như trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, v.v. Trường hợp nghiêm trọng, thậm chí còn dẫn đến tổn thương cơ thể và não bộ.
Mỗi người mắc bệnh tâm thần đều mang trong mình những tổn thương riêng, hầu hết họ đều từng trải qua nỗi đau mà người bình thường khó tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Chu Tích Tuyết khi nhìn Cận Dập dần trở nên phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, thứ khiến cô cảm thấy lạnh người hơn chính là – cô nhìn thấy những vết sẹo chi chít trên người hắn.
Vì khoảng cách lúc nãy khá xa, cô chỉ chú ý đến làn da trắng nõn của hắn mà không nhận ra điều gì khác thường. Giờ khi lại gần, cô có thể rõ ràng nhìn thấy – trên ngực trần, cánh tay và mu bàn tay của hắn đầy những vết sẹo lớn nhỏ.
Có những vết sẹo đã khô và lành từ lâu, nhưng cũng có những vết còn rất mới, hiển nhiên là vừa mới bị thương.
Trên làn da trắng mịn ấy, những vết sẹo nâu đậm như từng khối hoen ố, khiến người ta liên tưởng đến một viên ngọc thô tuyệt đẹp nhưng đầy tì vết – vừa khiến người tiếc nuối, lại vừa không dám chạm vào.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Cận Dập cũng không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.
Cô có vẻ rất phức tạp.
Nếu hắn là một học sinh giỏi giải đề, thì biểu cảm lúc này của cô chính là đề toán khó nhất khiến hắn không sao giải nổi.
“Nhìn đủ chưa?” Hắn vừa nói vừa đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô.
Với chiều cao chỉ 1m65, đứng trước hắn, cô trông quá nhỏ bé.
Cận Dập đưa tay giữ lấy cằm Chu Tích Tuyết, buộc cô phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt.
Hắn đã cho cô cơ hội để rời đi.
Nhưng giờ đột nhiên lại muốn thay đổi quyết định.
“Cô thật sự không sợ tôi sao?” Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo như Bạch Vô Thường đến đòi mạng.
Chu Tích Tuyết lắc đầu – đúng là cô không sợ hắn.
Huống chi, hiện tại tư thế của cả hai thật sự quá ái muội.
Dưới nhan sắc quá đỗi đẹp trai ấy, thứ gọi là “sợ hãi” đã bay biến từ lâu rồi.
Ngược lại, chỉ còn lại là sự hấp dẫn giữa nam và nữ.
Cận Dập dường như vẫn không tin vào câu trả lời đó, lại tiếp tục tiến sát. Hắn dùng ánh mắt sắc bén và dữ dội nhìn cô, giống như một con dã thú đang bảo vệ lãnh địa, cố gắng dọa lui kẻ xâm phạm.
Chu Tích Tuyết ngược lại lợi dụng cơ hội hiếm có này, ngắm kỹ khuôn mặt không tì vết của hắn ở khoảng cách gần.
Khuôn mặt ấy gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, mịn màng như được bao phủ bởi một lớp da giả – khiến người ta liên tưởng đến làn da mềm mại của trẻ sơ sinh, không kìm được muốn đưa tay chạm vào.
Khoảng cách giữa hai người gần như không còn, hơi thở giao hòa trong không khí.
Một hương táo tươi mát len lỏi vào khoang mũi Chu Tích Tuyết – là mùi hương trên người Cận Dập.
Thế là cô như bị ma xui quỷ khiến, đưa ngón tay chạm nhẹ vào má hắn. Cô muốn biết – trong miệng hắn có ngậm viên kẹo nào không? Và làn da ấy thật sự mịn màng đến mức nào?
Trong khoảnh khắc ấy, Cận Dập như bị điện giật. Đôi mắt xanh lam lập tức ánh lên tia sáng kỳ dị, trong ánh mắt là sự nghi hoặc và bối rối.
Không ai ngờ rằng cô lại dám chạm vào hắn. Bản năng phòng vệ lập tức trỗi dậy, hắn suýt nữa đã bóp chặt cổ cô.
Cô sao có thể?
Cô làm sao dám?
Trước khi lý trí mất kiểm soát, Cận Dập buông lỏng tay khỏi cằm cô, lùi lại một bước.
Hơi thở hắn rõ ràng trở nên dồn dập hơn.
“Xin lỗi.” Chu Tích Tuyết nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần đường đột, chủ động lên tiếng xin lỗi. Nhưng ngay sau đó lại khẽ nói thêm một câu:
“Nhưng da anh thật sự rất đẹp.” – Thật sự không giống da người bình thường.
Cận Dập không đáp lời, xoay người rời đi.
Chớp mắt đã biến mất.
Phòng ăn chỉ còn lại một mình Chu Tích Tuyết.
Cô cúi xuống nhìn ngón tay mình, không hiểu vì sao lúc nãy lại có hành động chạm vào Cận Dập, nhưng đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác về làn da hắn – mát lạnh và mềm mại.
Dường như… Cận Dập cũng không giận?
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thật sự làm tổn thương cô.
Nhưng mà, sao hắn lại đột ngột rời đi như thế?
Chu Tích Tuyết một mình ngồi trong phòng ăn, cảm thấy như vừa bị người leo cây, hơi ngẩn ngơ.
Cuối cùng, cơn đói về mặt sinh lý kéo cô trở lại thực tại. Cô lại lần nữa đưa ánh mắt về phía bàn ăn.
Sợ làm dơ những món chưa ăn, cô cầm lấy một cái khay, lựa những món mình thích. Giống như đang ăn buffet vậy, mỗi món chỉ lấy một ít.
Phòng ăn trống trải chỉ có một mình cô. Cũng tốt, vì cô vốn hơi sợ xã giao. Tuy không đến mức bệnh lý, nhưng cô vẫn thích những khoảng thời gian được ở một mình hơn.
Không cần gắng gượng nói chuyện, không cần dè chừng, cũng chẳng phải để ý sắc mặt người khác.
Bữa sáng hôm nay có thể nói là bữa đầy đủ và thỏa mãn nhất của cô trong nhiều năm qua. Không chỉ đa dạng, mà hương vị còn rất ngon miệng.
Cô không nghĩ đến những chuyện phiền muộn vừa rồi nữa, mà chuyên tâm thưởng thức tất cả món ăn mình đã chọn. Ăn xong, cô còn tự mình rửa sạch đĩa và dao nĩa.
Vì quá tập trung vào món ăn, Chu Tích Tuyết hoàn toàn không phát hiện ra – trong góc tối, một đôi mắt xanh lam vẫn luôn chăm chú nhìn cô không rời, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong tầm mắt.