Cố Kinh không làm ầm ĩ, yên lặng cho người quét sạch nhân viên bên trong, buổi đấu giá vẫn tiến hành như bình thường. Hắn nhìn một lát thấy không vấn đề gì thì rời đi.
Hôm sau, hắn có mặt chớp nhoáng ở tiệc mừng công ty Trần Lam, đưa chứng cứ xong là đi ngay. Trần Lam cũng chẳng dám giữ hắn lại, chỉ là trên đường có chút tiếng gió nói rằng hắn giúp Trần Lam lên chức chẳng qua là do cuối cùng cũng đem trái tim nhiễm đen mà thôi —— chuẩn bị tạm biệt cái mác dân lương thiện.
Mấy lời đó tuyệt đối là tin vịt.
Cố Kinh luôn miệng phủ nhận, nhưng người muốn bôi đen hắn thì quá nhiều, hắn cũng đâu thể vác dao xử từng người được.
Cuối cùng Cố Kinh đành khóa cửa làm tổ, giữ đôi tai thanh tịnh, ngồi trong văn phòng duyệt đống văn kiện từ các tinh cầu gửi tới, bận rộn cả tuần thì Tam gia rốt cuộc cũng xuất quan.
Ngày hắn xuất quan liền triệu tập cả đàn sủng vật hậu viện Thập Nhị Cung lao tới “Thiên Thượng Nhân Gian”, tiện thể điều chỉnh tâm trạng.
Alpha cấp S có tinh thần lực quá cao, bản chất có khuynh hướng cuồng loạn, bây giờ không còn cảnh đánh nhau sống chết thì đành tự tìm cách giải tỏa.
“Thiên Thượng Nhân Gian” cũng là một trong sản nghiệp của hắn, nghe tên đã biết là chốn ăn chơi hưởng thụ, bên trong có khu tắc xe, bowling, leo núi, bóng bàn v.v., ngoài ra còn có bar, sàn nhảy, trà thất, phòng ăn… Cửa vào thì cao vút, yêu cầu phải có thẻ VIP hoặc hội viên dẫn vào mới được vô.
Nhưng Cố Kinh vẫn phải nhấn mạnh lại lần nữa, chỗ này là cơ sở kinh doanh đàng hoàng, quy củ nghiêm ngặt.
Cố Kinh vừa bước vào liền bị camera “Thiên Thượng Nhân Gian” trên trần dò soi nghiêm ngặt, vừa hay lại nghe có người phía trước đang tám chuyện về mình.
“Tam gia dạo gần đây kiêu ghê á.” Một tên phú nhị đại cao chưa đến 1m7 ôm chặt người mẫu cao 1m8, nhìn ra thì vẫn chưa đủ tuổi thành niên, đang cosplay người lớn.
“Nghe bảo ảnh đang định chuyển hình.” Một tên phú nhị đại khác vừa cảm thán vừa hóng drama, “Không biết khi đó sẽ có màn máu chó gì trên phố đây.”
“Triệu gia bị chơi sml cũng không oan đâu.” Thằng chưa thành niên tiếp tục hóng hớt, “Ai bảo chặn đường Tam gia, đáng đời ha ha ha.”
“Ha ha, tôi cũng thấy thế, nghe đâu Triệu gia cũng chẳng sạch sẽ gì, còn cả Tiền đổng nữa…” Hai người lẩm bẩm càng đi càng xa.
Trần Quý – tên chân chó đi theo bên cạnh Cố Tam Gia – để ý thấy sắc mặt Tam gia vừa đen thêm một tầng, đoán chắc là nhớ lại mấy chuyện bị chơi xỏ hồi trước.
Trần Quý nhỏ giọng an ủi: “Tam gia đừng để ý, mấy thằng đó đắc ý được bao lâu đâu.”
Cố Kinh nghe vậy sắc mặt dịu đi chút, vẫn nhàn nhã hỏi: “Sao cậu biết?”
Trần Quý lập tức mắt sáng như sao, nịnh không trượt phát nào: “Bởi vì Tam gia anh minh thần võ, hắn cùng lắm chỉ xách giày cho Tam gia thôi, à không, ngay cả xách giày cũng không xứng, bẩn hết giày Tam gia.”
Cố Kinh nghe xong thấy cũng hơi buồn cười.
Gã cao to gần hai mét, cơ bắp rắn chắc tên Mạnh Giang Bình đi bên cạnh cũng giật giật cơ tay: “Theo tôi thấy thì nên cho nó ăn mấy đấm, cho đỡ tức. Bây giờ nó chết cũng là chuyện Triệu gia, đang giả làm dân lương thiện để lừa kiểm tra thôi.”
“Táng nó một trận sao đủ, phải mười trận!” Một Omega nhỏ nhắn đứng sau nói chen vào, cậu ta là người Cố Tam Gia mới nhận gần đây, tên Lâm Phàm, nghe đâu là có người dâng lên.
Tiếp đó, đám sủng vật khác cũng thi nhau thổi lửa.
“Thật muốn cho nó bay màu luôn ấy, cái loại bụi đời đó mà cũng dám gài chúng ta?” Một tên đại ca đeo kính râm cũng lên tiếng.
Cố Kinh nghe bọn họ chen ngang cười nói, liền dẫn cả đám đi tới khu bắn súng.
Chỗ đó là sân chơi của mấy tay mê vận động.
Vừa thấy Cố Kinh vào, quản sự vội chạy ra đón: “Tam gia muốn chơi gì ạ?”
“Tôi ngồi đây thôi.” Cố Kinh thản nhiên nói. Bắn cung thì dùng vũ khí lạnh, có lợi ích nhất định nhưng không nhiều, giờ phần lớn dùng súng laser là chính.
“Tam gia cho em chơi tí nha!” Một đứa trong đám sủng vật lên tiếng.
Thấy Lâm Phàm mở lời, mấy đứa khác cũng nói: “Tam gia cho em thử với nhé?”
“Em cũng muốn bắn!”
Cố Kinh quay đầu nhìn, vẫn là thằng Lâm Phàm khơi mào, trông hắn ẻo lả mảnh khảnh, mặt mũi xinh trai, còn trang điểm nhẹ, mấy đứa còn lại cũng vậy, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà... chán thật sự.
Hắn xưa nay đối với sủng vật vẫn hào phóng, liền bảo quản sự: “Cho bọn nó hết đi.”
“Vâng, Tam gia cứ từ từ.” Quản sự lập tức chạy đi, chốc lát sau mang đồ ra, còn gọi huấn luyện viên tới dạy đám Omega kia.
Thế là lát sau liền nghe thấy tiếng la hét om trời vang đất của đám Omega bị đau.
Cố Kinh ngồi thảnh thơi uống trà phía sau bàn, vừa uống vừa ngắm đám sủng vật mặt mày nhăn nhó, có điều mấy đứa đó bắn cung còn không kéo nổi dây, lại còn tự bắn trúng mình…
Hắn bỗng nhớ tới Kiều Tâm. Theo lời hắn nói, tỷ lệ bắn trúng là 100%, một Omega thích giơ đao múa kiếm thật sự cũng hơi dị dị, nếu mà kéo tới đây chắc vui hơn nhiều.
Ai cũng nghĩ hắn thích mấy đứa Omega yếu mềm dễ thương thế này, đại đa số Alpha đúng là thích, nhưng riêng hắn thì không có hứng. Về tư tưởng thì không hợp, nói chuyện thì không cùng tần số, không có cảm giác vui vẻ khi giao tiếp, chứ đừng nói đến chuyện kia… Nói thẳng là không kích được dopamine.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ xem như sủng vật nuôi chơi, thi thoảng xem bọn nó đấu đá vì tranh sủng giải trí một chút.
“Ha ha ha, Tam gia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!” Một giọng cười khanh khách vang lên, nhìn là biết ngay kiểu nhà giàu mới nổi, khoe hàm răng vàng chóe.
Cố Kinh thu hồi suy nghĩ, cười cười: “Thì ra là Tiền đổng cũng ở đây.” Tiền đổng khởi nghiệp từ xe bay, bên ngoài thì vậy, chứ trong tối là người cùng phe với Triệu gia. Trước đó vụ đá năng lượng giả cũng có dính đến gã.
Bên cạnh Tiền đổng còn có một người tên Hà Anh, là đội trưởng dưới trướng gã, năng lực không tệ.
“Cũng coi như có duyên, khó gặp được Tam gia ở đây.” Tiền đổng cười toe toét đi tới, lén lút nhìn lướt qua đám sủng vật của Cố tam gia, đứa nào cũng là cực phẩm, diễm phúc không cạn thiệt!
“Hôm nay rảnh rỗi thôi.” Cố Kinh tâm niệm thay đổi nhanh như lật bánh tráng. Tiền đổng bắt tay với Triệu gia, giờ Triệu gia té ngựa, đá năng lượng giả cũng bị hắn xóa sổ, Tiền đổng chắc chắn đang cay cú, có khi còn muốn trả đũa.
“Uống một chén chứ?” Cố Kinh mời hắn ngồi xuống.
“Ha ha ha, được, được quá!” Tiền đổng vui vẻ ngồi đối diện, Trần Quý lập tức nhảy vào rót rượu cho hai người.
Sau ba vòng rượu, Tiền đổng bắt đầu mở lời: “Không biết Tam gia có hứng thú… xuống biển?”
(*Xuống biển: ám chỉ bước chân vào thế giới buôn lậu, làm ăn đen)
Xuống biển… Cổ Lam tinh từng có thời kỳ “xuống biển” hái ra tiền, giờ thì tinh tặc du đãng khắp vùng Hãn Hải, gọi là xuống biển cũng không sai, lâu dần thành biệt hiệu chỉ bọn làm ăn phi pháp.
Cố Kinh uống một hớp rượu, không đáp.
Trần Quý đứng bên cạnh giành lời: “Tam gia làm kiểu nào mà không ra tiền? Cần gì phải xuống biển?” Hắn nói rất hăng, mồm mép đầy đạn, tại chỗ tát văng mặt Tiền đổng luôn, “Cái trò xuống biển đó vừa mệt vừa rủi ro, trốn đông trốn tây, lúc nào bị túm cả ổ cũng không biết, Tam gia tụi tôi chỉ cần ngồi nhà gặm hạt dưa là tinh tệ cuồn cuộn đổ về.”
(*tinh tệ - đơn vị tiền).
Hâm mộ đi, ghen tị đi.
Trần Quý liếc xéo Tiền đổng, đúng kiểu: “Thời tới cản không nổi.” Mấy lúc thế này chính là thời khắc tỏa sáng của hắn. Hắn chuyên nghề “đấu võ mồm”, hạng nhất về nịnh nọt, chen mồm, pha trò, đưa ý kiến nhảm, nhờ vậy mới đánh bật một đám chân chó khác để đứng bên cạnh Tam gia. Nói theo kiểu cổ là: tiểu thái giám cạnh vua.
À nhầm, tiểu hồng nhân, thái giám nghe gắt quá.
“Không tới lượt cậu chen vào.” Tiền đổng nghe xong thì mặt mũi sầm sì, cười méo cả miệng, sắc mặt đặc biệt “nổi bật”.
Cố Kinh thấy Tiền đổng bị vả tới ngắc ngứ thì tâm tình phơi phới. Trần Quý đúng là có ý tứ, chịu khó, biết nhìn mặt đoán ý, giữ bên người cũng đáng.
“Tiểu Trần không hiểu chuyện, Tiền đổng đừng để ý.” Cố Kinh nói sau khi xem đủ kịch, “Còn chuyện xuống biển, tôi tạm thời chưa tính tới.”
“Tam gia tôi sai rồi, Tiền đổng xin lỗi nhiều.” Trần Quý cúi đầu nhận lỗi, thực ra thì có chút kiểu cáo mượn oai hùm, mặt dày khỏi chê.
Nghe tới đây, sắc mặt Tiền đổng gần như chuyển xanh. Giờ mới hiểu mấy lời Trần Quý nói toàn là ý Cố tam gia. Một cái dùng bạt tai vả thẳng mặt, một cái thì trả lời vòng vo khéo léo.
“Tôi còn có việc, không quấy rầy Tam gia nữa.” Tiền đổng đứng dậy, bực bội bỏ đi.
Mạnh Giang Bình ngồi bên cạnh lập tức gỡ tóc giả, để lộ cái đầu trọc sáng bóng: “Cứ thế mà để hắn đi à?”
“Chờ hắn tức quá sẽ ra tay, lúc đó sẽ tự lộ đuôi cho tôi bắt. Hàng chưa lấy được, Tiền đổng chắc chắn không cam tâm.” Cố Kinh liếc cái đầu bóng lưỡng của Mạnh Giang Bình, cảm thấy thái dương hơi đau: “Mang tóc giả lên lại đi.”
Mạnh Giang Bình là người dưới tay hắn, có thể lấy đầu trọc chịu được mười lần húc đầu. Cực kỳ trung thành. Hồi đó hỏi muốn đi làm chỗ nào, hắn chọn làm đấm thuê. Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, quan trọng là không cần xã giao hay duyệt mớ văn kiện dài như sớ.
“Ai, Tam gia người đã đen thế này rồi, tụi tôi dù có hóa trang cỡ nào cũng không giấu nổi tiếng xấu ngoài kia.” Mạnh Giang Bình thở dài, rồi lại ngoan ngoãn đội tóc giả lên đầu.
“…” Cố Kinh im lặng không đáp.
Trần Quý cười cười trêu: “Mạnh ca, nếu tiểu công chúa nhà anh mà biết anh đầu trọc, chắc anh toang luôn rồi.”
“… Mẹ nó!” Mạnh Giang Bình nhớ lại mấy chuyện “tình sử đen tối” bị anh em lôi ra kể lể, đập cái đầu một phát, “Cậu không nói thì tôi cũng quên mất! Vẫn nên đeo tóc giả cho chắc!”
Dạo này hắn mới quay lại, bị mấy anh em lôi đi xả hết nỗi lòng. Hắn chỉ biết cười giả trân, dỗ dành an ủi từng người, kiểu “tôi hiểu, nhưng tôi bất lực.”
Cả nhóm chơi thêm một lúc rồi chuyển sang sân golf, chiến vài ván. Đến tối, Cố Kinh dẫn người đi tắm suối nước nóng ngoài trời. Hắn với đám thủ hạ một gian, đám sủng vật ở gian kế bên, có tường cao ngăn cách.
Cố Kinh kiên trì ngâm đúng nửa tiếng rồi đứng dậy. Thật ra mỗi lần hắn chỉ ngâm đúng nửa giờ, không thừa không thiếu. Hắn thay đồ xong ra ngoài thì có người tới báo Tiền đổng mời hắn qua.
Cố Kinh nghĩ một chút, rồi theo người dẫn đi. Dù sao nơi này là địa bàn của hắn, Tiền đổng cũng không dám giở trò.
Người kia dẫn hắn tới trước một căn phòng, mở cửa: “Tam gia, mời.”
Cố Kinh gật đầu bước vào, người kia đóng cửa lại phía sau. Cố Kinh liếc một cái liền biết trong phòng chẳng có Tiền đổng nào cả, ngược lại phòng trong đang có động tĩnh mờ ám và một mùi tin tức tố thoang thoảng.
Ngửi thấy mùi đó, hắn liền ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu gửi tin cho Mạnh Giang Bình.
Cánh cửa phòng trong đột nhiên tự động mở, một luồng tin tức tố Omega đậm đặc xộc ra trước mặt, rõ ràng là có Omega đang động dục.
Cố Kinh hơi nhíu mày. Hắn là Alpha, tự chủ thì có, nhưng chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố là chuyện khác. Giờ thì hơi thở bắt đầu thấy nóng.
Bên trong còn vang lên mấy tiếng thở dốc mơ hồ. Cố Kinh vẫn bình tĩnh ngồi đó như núi.
Mạnh Giang Bình rất nhanh đã dẫn người phá cửa xông vào: “Tam gia, ngài không sao chứ?!”
“Tôi có chuyện gì được?” Cố Kinh cười nhạt, chỉ vào trong: “Lôi người trong đó ra cho tôi.”
Mạnh Giang Bình vừa ngửi thấy mùi tin tức tố kia thì da đầu tê rần: “Mẹ nó, là cái thằng nhỏ Lâm Phàm?!”
Beta Trần Quý cũng chen vào: “Các người lui ra, để tôi, để tôi!” Hắn xoa tay, cười cợt ra mặt.
“Không sao, tụi tôi xử được.” Kính râm đại ca B đập ngực cam đoan, cùng hai huynh đệ kéo Lâm Phàm ra.
“Tam, Tam gia… Là Tiền đổng bắt em… Tam gia, em khó chịu quá…” Lâm Phàm lúc này quần áo xộc xệch, mặt đỏ rực, người mềm nhũn ngã dưới đất, thở ra toàn hơi nóng, nhìn cực kỳ dụ hoặc với một Alpha cao lớn đẹp trai trước mặt.
Nhưng Cố Kinh chỉ liếc hắn một cái: “Cậu biết hậu quả phản bội tôi rồi chứ?”
Lâm Phàm vừa nghe xong liền điên cuồng lắc đầu, nước mắt ròng ròng: “Không, Tam gia! Em không phản bội ngài! Là Tiền đổng tiêm thuốc cho em!” Hắn từng nghe kể ai bị Tam gia lưu đày tới tinh cầu rác đều không có đường sống.
Cố Kinh mắt lạnh như băng: “Cho cậu một cơ hội, ngồi yên ở đây đi.”
“Không…!” Lâm Phàm trợn mắt, mồ hôi trộn nước mắt chảy đầy mặt, thảm không tả nổi, “Tam gia em sai rồi, em sai rồi! Cầu xin Tam gia tha cho em!”
Thuốc hắn bị tiêm không phải loại bình thường, nếu không được giải kịp thời thì sẽ bị phế thật.
Tiền đổng nói với hắn, sẽ giúp hắn có được Tam gia. Hai người bọn họ độ phù hợp hơn 95%, hắn nhất định phải tin tưởng, chỉ cần thành công thì có thể mang thai, lại còn có ảnh hưởng tin tức tố qua lại. AO vốn là trời sinh một cặp, hắn không tin Tam gia không động lòng với hắn!
Cố Kinh không nói lời nào, lạnh lùng nhìn. Trần Quý từ trong phòng tra xét xong chạy ra: “Tam gia, phát hiện rồi, cái này là kim tiêm chứa năng lượng giả! Dạng nén, liều rất mạnh! Một mũi thôi cũng khiến người ta rối loạn tinh thần!”
Cố Kinh nhìn chằm chằm ống tiêm chứa chất lỏng đỏ, rồi lại nhìn Lâm Phàm đang quỳ dập đầu giữa phòng, mọi chuyện rõ ràng.
“Cậu đã là người của Tiền đổng, thì tôi tặng cậu về cho hắn.”
Mạnh Giang Bình lập tức cho người lôi Lâm Phàm đi, lúc này hắn mới thực sự sợ hãi: “Đừng!! Đừng mà!! Tam gia ta xin ngài! Em biết sai rồi!!” Tiền đổng không phải người dễ sống, lại còn có vợ. Nghe nói mấy tiểu tình nhân của hắn đều bị vợ hắn “làm thịt” rồi…
Đột nhiên, tiếng Lâm Phàm im bặt. Kính râm đại ca A quay đầu nói: “Hắn ngất rồi.”
Kính râm đại ca B vừa nhận tin: “Tiền đổng đi rồi.”
“Ném ra hành lang.” Cố Kinh nghe trong phòng tắm có tiếng động, chú ý liền bị hấp dẫn, bước qua mở cửa, đập vào mắt là một ánh nhìn.
“…” Kiều Tâm thấy là Cố Tam gia, vội mỉm cười chào: “Tam gia ngài khỏe.”
“Sao cậu lại ở phòng Tiền đổng?”
Cố Kinh chống tay lên khung cửa, chặn hết đường đi. Mặt Kiều Tâm hơi đỏ, bị ảnh hưởng bởi tin tức tố Lâm Phàm nên có mùi bạch lan nhè nhẹ, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề.
Quan trọng là—ngay cả Alpha cấp S như hắn cũng không nhận ra trong phòng còn có người.
Kiều Tâm: “…” Câu hỏi này đúng kiểu “toang không đường cứu”.
“Thật ra… tôi muốn bò lên giường Tam gia…”