“Tam gia……” Giám đốc cuối cùng vẫn không nhịn được mà cắt ngang sở thích vuốt ve thú cưng của Cố tam gia. Dù biết rõ Cố tam gia cực ghét bị chen ngang khi đang hứng thú, nhưng hắn thật sự sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cố Kinh làm như không nghe thấy tiếng gọi kia, chăm chú tán gẫu với Kiều Tâm – người đang pha trà một cách chậm như rùa bò.
Tần Châu ngồi cạnh bật cười, rót rượu cho giám đốc: “Trà thì chắc khỏi uống rồi, lâu lắm không gặp, cạn với tôi một ly đi.”
Tần Châu là kiểu người vừa tài giỏi vừa lịch thiệp, nhưng ai quen hắn đều biết – đây là một tên thâm sâu khó lường, lòng dạ đen tối. Nhờ hắn mà Cố tam gia đã tiện tay loại trừ không ít kẻ có tâm tư bất chính.
Giám đốc không dám sơ suất, thu lại tâm trạng, cười cảm khái: “Nhớ hồi đó lang bạt giang hồ cùng đội uống rượu thâu đêm, giờ yên ổn rồi lại chẳng có thời gian.”
Chắc do trong tiềm thức biết trước số mình tiêu rồi, nên mới buột miệng nói ra. Cũng hy vọng Cố tam gia nể tình xưa mà động lòng trắc ẩn.
Hồi trẻ, Cố tam gia cũng từng cùng đội đi thám hiểm, săn nguồn năng lượng, bắt dị thú, từ đó kết nối được rất nhiều mối quan hệ. Tới giờ, hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ điên cuồng giết dị thú của Tần Châu sau khi tháo kính, máu me be bét trông như kẻ tâm thần. Nếu lúc đó quay lại được cảnh ấy, đem chiếu cho con nít coi chắc khỏi cần dỗ ngủ luôn.
Cố tam gia thì không thích dính máu, nhưng khi tàn nhẫn thì không ai bằng. Có lần đồng đội hy sinh, con dị thú đó khiến Cố tam gia nổi điên, tiện tay diệt luôn cả tổ nhà nó.
Giám đốc nghĩ tới đây mà rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Đúng lúc đó, Tần Châu lên tiếng: “Lúc ấy ông là đội viên đội 10 nhỉ? Chúng ta từng đi lang bạt chung, tôi nhớ không nhầm đâu.”
Tuy gọi là đội viên, nhưng thực lực ông ta cũng chỉ đủ làm tay sai đánh hùa.
Giám đốc hơi hạ mí mắt, cười xã giao: “Tôi không hiểu ý cậu.” Cố tam gia rất trọng nghĩa khí. Những người đi theo hắn ngày đó đều có cơ đồ riêng. Chỉ có ông ta là phải tự mình bò lên từng bước. Trong đám đồng cấp, ông ta luôn thiếu tự tin, đôi khi còn nghĩ quẩn rằng mình bị coi thường.
Tần Châu đặt ly xuống, thở dài. Cố Kinh cũng không nói chuyện với Kiều Tâm nữa, vẫy tay: “Ra ngoài đi.”
Kiều Tâm mắt long lanh nói đáng thương: “Nói chuyện với Tam gia vui quá đi, Tam gia nhớ tìm tôi nha~” Còn không quên nhét mã QR vào dưới ly của Tam gia, kiểu như mấy em đào ngoài kia rải thính xin chốt đơn, mặt thì ngây thơ như học sinh tiểu học.
Cố Kinh không thèm để ý. Kiều Tâm chu môi, nhìn Tam gia lạnh như băng, uể oải rời đi, kiểu như tiếc lắm khi không ôm được cái cây đại thụ.
Vừa đóng cửa, nét mặt cậu lập tức tụt mood, rút điện thoại ra bấm bấm, vừa đi vừa cau có, rồi đụng ngay một ông chú bụng phệ đang bị hai ông anh cơ bắp đeo kính râm áp giải.
Kiều Tâm chớp chớp mắt, ngó kỹ một chút, phát hiện người kia bị áp vào phòng của Cố tam gia, chắc là có chuyện lớn sắp được tra hỏi.
...
Trong phòng, sắc mặt Cố Kinh không rõ vui buồn, ánh mắt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Đường giám đốc:
“Ông biết mình sai ở đâu chưa?”
Đường giám đốc sắc mặt biến đổi, vội đặt ly rượu xuống, trán toát mồ hôi lạnh. Trong phòng toàn là uy áp của Alpha cấp S, khiến người ta thở không nổi.
“Xin Tam gia chỉ dạy.”
Cố Kinh ánh mắt mờ mịt, tin tức tố nồng nặc bao trùm căn phòng kín mít, nặng đến mức như nghẹt thở.
“Ông sai vì dám giở trò trên địa bàn của tôi.”
"Ở ngoài ông làm gì tôi không quản, nhưng dám phá luật của tôi là không được."
Cố Kinh bóp nát hai viên Hồng Tinh trong tay, bụi đỏ từ kẽ tay rơi xuống như máu.
Hắn đã nghe được vài tin tức về loại Hồng Tinh mới này nên cho người giám sát kỹ, ai dè vẫn có kẻ gan to bằng trời, ăn cháo đá bát.
Áp suất trong phòng lại tụt thêm mấy độ, Đường giám đốc mồ hôi như tắm, gân xanh nổi đầy thái dương, cố gắng níu kéo chút hy vọng: “Xin Tam gia minh xét.”
Cố Kinh buông tay, bụi Hồng Tinh rơi rụng lả tả.
“Dẫn vào.”
Không buồn nhìn Đường giám đốc thêm cái nào, hắn lạnh lùng ra lệnh.
Hai người đeo kính râm dẫn một người đàn ông trung niên bước vào. Vừa thấy người này, Đường giám đốc lập tức cứng đơ, rồi cố nặn ra một nụ cười méo mó. Giống như kẻ đang bị chém đầu thì đao đã rơi đến cổ.
Hóa ra Tam gia đã sớm sai người đi bắt Mạc Tây, dù hai người này lúc nào cũng đi chung, chỉ cần dò theo thiết bị là ra ngay. Vấn đề là giấu kỹ như thế mà vẫn bị lôi ra được, đúng là không thoát nổi.
“Tam gia, hắn có thể chứng minh gì được chứ?” Đường giám đốc siết chặt nắm tay. Giờ không thể loạn.
Người bị dẫn vào không ai khác, chính là phó giám đốc – Mạc Tây.
Mạc Tây là một Alpha bình thường, đầu hơi trọc, bụng hơi bia. Đừng tưởng Alpha nào cũng đẹp trai phong độ, đó là ảo tưởng. Trong đế quốc 300 tỷ dân này, Alpha dù chiếm 20% thì cũng có đủ các thể loại.
Mạc Tây vừa được buông tay đã lập tức quỳ xuống ôm lấy ống quần Tam gia, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc van xin cứu tình nhân và kéo kẻ thù xuống hố luôn.
“Tam gia! Xin ngài cứu Tiểu Vũ! Là Đường giám đốc giam tôi lại! Hắn còn định thủ tiêu tôi diệt khẩu! Giấy chứng nhận Hồng Tinh kia là giả! Hắn cấu kết với Triệu gia!”
Hắn trừng mắt nhìn Đường giám đốc, người vốn định xử hắn nhưng sợ động tĩnh lớn nên còn để dành. Cũng tính mượn tay Triệu gia giết hắn rồi đổ cho cái lý do "vì một Omega mà chọc giận Triệu gia".
Cố Kinh cúi đầu nhìn ống quần bị nắm, anh kính râm lập tức hiểu ý kéo Mạc Tây ra, rồi đưa hai tập văn kiện:
“Tam gia, đây là giấy chứng nhận nguồn năng lượng Hồng Tinh và tài liệu liên quan tới khách hàng Gia Luật. Không liên lạc được với Gia Luật, có thể hắn cũng có vấn đề.”
Cố Kinh không nhúc nhích. Tần Châu cầm lên xem qua, cười lạnh:
“Sáng nay hắn mới nhận cái này? Tam gia đã dặn rõ không nhập hàng Hồng Tinh năng lượng nữa mà.”
Dù có giấy chứng nhận, hàng giả vẫn là giả. Hacker giỏi có thể qua mặt cả hệ thống kiểm định đầu não. Nhưng hacker kiểu đó hiếm, chưa kể lúc kiểm định đều có kỹ thuật viên đôi bên giám sát.
Hai tập tài liệu như hai cái tát vào mặt Đường giám đốc. Ông ta vẫn cố cãi chày cãi cối: “Giấy chứng nhận này là thật, nơi phát hành đủ tư cách! Tam gia không tin có thể cho kiểm tra lại! Là Mạc Tây vu khống tôi!”
Chính vì nghĩ có giấy tờ đàng hoàng nên ông ta mới to gan, định đẩy hàng xong rồi chạy sang Triệu gia. Chỉ là không ngờ bên kia chậm trễ, ông ta lại bị mắc kẹt, giờ thì mọi thứ vỡ lở.
Tệ nhất là Tam gia đến nhanh thế, chắc là vừa đi tuần tra gần đây.
Mạc Tây hầm hầm nhìn Đường giám đốc, rồi bò lại gần Tam gia, không dám níu ống quần nữa:
“Tam gia, tin tôi đi! Tôi mới là người nói thật! Giấy chứng nhận kia tuy là thật nhưng dữ liệu bên trong lại là giả!”
Cố Kinh không hề tin Đường giám đốc. Ông ta đã dám làm trái lệnh, còn dám lách luật. Hắn siết cổ tay, lạnh lùng nói:
“Đường giám đốc đã muốn chết cho rõ ràng thì ông nói đi.”
“Dạ dạ.” Mạc Tây vội kể: “Không lâu trước Triệu gia có hẹn Tiền đổng uống rượu vài lần, một lần trong đó, uống xỉn gọi Tiểu Vũ đến tiếp rượu… Tiểu Vũ nghe được rất nhiều chuyện, tối qua mới kể lại với tôi…”
...
Mạc Tây tổ chức lại lời nói: “Biên cảnh bị tinh tặc bắt cóc và chiếm một điểm khai thác nguồn năng lượng thạch của tiểu tinh cầu. Có vẻ bên trong có nội gián hỗ trợ nên tin tức không truyền ra được. Bọn họ đã làm giả một lô giấy chứng nhận nguồn năng lượng thạch, ghi dữ liệu giả tương ứng với mấy viên hàng giả đó. Giấy tờ và hàng giả được vận chuyển cùng nhau, một phần rơi vào tay Triệu gia. Đường giám đốc phản bội, giao dịch với Triệu gia, còn tìm người mua – định để mấy người đó đấu giá công khai mang hàng giả đi.”
Giấy chứng nhận nguồn năng lượng thạch có hệ thống bảo mật cao, mỗi viên đều được quét thực tế ảo: kích cỡ, hoa văn, năng lượng chứa trong… đều lưu trữ ở đầu não trung ương. Vậy nên mỗi viên đều có thể truy vết.
Nghe thì phiền phức, nhưng công nghệ hiện tại chỉ cần máy quét là đủ. Trừ phi, như Mạc Tây nói, ngay từ đầu đã là hàng giả, thông tin cũng là hàng giả.
Biên giới đế quốc rộng đến mức không tưởng, tinh cầu vô số, quân đội cũng chưa chắc kiểm soát nổi. Bởi vậy mới sinh ra những vùng hỗn loạn như Hắc Tinh Cầu, dân nghèo tinh, phản quân tự do...
Cố Kinh nghe xong mặt lại trầm thêm mấy phần: “Triệu gia đúng là giỏi tính toán.”
Phòng đấu giá thường xuyên bị kiểm tra đột xuất, nếu bị phát hiện mớ hàng giả này, cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Vừa cấu kết tinh tặc, vừa buôn bán hàng giả. Dù không bị bắt, thì đuôi cũng nằm trong tay Triệu gia. Tới lúc đó quyền chủ động không còn ở bên họ nữa.
Thấy Tam gia có vẻ tin, Mạc Tây lại lo lắng một chuyện khác: “Tam gia, còn Tiểu Vũ…”
Tiểu Vũ thân thế đáng thương, từ nhỏ bị bán, hắn thật lòng thương người này.
Cố Kinh lại nhìn hắn thương hại: “Một đứa tiếp rượu sao có thể biết được ngần ấy thứ, lại còn rành rọt đến thế? Triệu gia mà say cũng chẳng đi nói hết cả bí mật quốc gia đâu.”
Nói rồi, Cố Kinh chạm mấy cái lên thiết bị, một màn hình nổi hiện lên – kết nối tới Trần Lam – cánh tay phải của Triệu gia. Gã này thế lực đủ sức sánh ngang chủ nhà, lại đầy dã tâm.
Trần Lam to lớn, má trái có sẹo dữ tợn, nhếch môi cười nửa miệng: “Không biết Tam gia tìm tôi có việc gì?”
Cố Kinh chỉ nhìn.
Trần Lam tưởng Tam gia muốn nhờ vả. Nhưng hắn cũng biết vị trí của mình rất vi diệu – nếu phía Tam gia bị điều tra thật, hắn cũng chẳng bị vạ lây.
Tất cả còn tùy thuộc vào vận may Cố Kinh, còn hắn thì cứ chờ xem diễn biến rồi tùy cơ hành động. Có khi còn chộp được điểm yếu để sau này ra oai.
Cố Kinh ánh mắt lạnh băng như sắp đổ băng cả phòng, môi mỏng khẽ mấp máy: “Tôi cần một thứ trong tay Triệu gia.”
Đuôi bị Triệu gia nắm thì phải giật lại. Nghĩ đến chuyện Trần Lam muốn thừa cơ lên thay chủ cũ, chắc chắn cũng đang tính mượn sức hắn để thuận lợi ngồi lên ghế lớn.
Quả nhiên Trần Lam cong môi: “Vậy mong ngày mai Tam gia tự mình đến mừng tôi lên chức. Nhân tiện, tôi sẽ tặng luôn Tiểu Vũ cho các người. Yên tâm, cậu ta vẫn sống khỏe.”
“……” Mạc Tây nghe vậy liền hiểu ra điều gì. Tiểu Vũ có khi là người của Trần Lam. Nếu bị “tặng” lại, vậy rốt cuộc là đang theo phe nào? Hắn bị lợi dụng sao?
Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tam gia.
Cố Kinh mặt lạnh như tiền, ánh mắt lạnh buốt rơi xuống người hắn: “Vì một Omega mà ông cũng tận tâm tận lực phết đấy. Muốn giữ mạng cho cậu ta à?”
Nhưng không biết rằng tất cả chỉ là một vở kịch.
Nếu đúng như lời Mạc Tây nói, vậy tức là hắn đã biết tin từ trước. Nếu Mạc Tây báo ngay từ đầu, thì hôm nay đã chẳng rắc rối thế này. Giờ thì hắn bị buộc phải nhận một món nợ ân tình, còn khó nuốt hơn cả ruồi.
Bị Tam gia nhìn chằm chằm, cả người Mạc Tây như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tam gia…” Hắn run môi thật lâu, nhưng không nói nổi câu nào.
Đường giám đốc ngồi im như tượng, hai mắt vô hồn. Giờ ông ta cũng hiểu ra – mình bị đem ra làm tốt thí rồi. Bị bán còn phải đếm tiền dùm người ta.
“Dẫn đi.”
Giọng Cố Kinh lạnh đến tận xương.
“Rõ.” Kính râm đại ca lập tức hành động, kéo cả hai người đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Cố Kinh dựa vào ghế, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, không vui nổi.
Tần Châu rót cho hắn ly trà: “Đừng giận nữa, uống ngụm trà Tiểu Bạch Thỏ pha đi?”
Nghe nhắc tới Tiểu Bạch Thỏ mắt hồng hồng, Cố Kinh bỗng nhớ ra, uống một ngụm trà… rồi lập tức nhả ra, không biết Kiều Tâm có lén đổ nước khổ qua không mà đắng tới tê cả đầu lưỡi.
Tần Châu cũng nhăn mặt vì vị chát, buông ly trà xuống: “Tam gia tính làm sao tiếp theo?” Với hiểu biết của hắn, Tam gia chắc chắn sẽ không tha cho Trần Lam.
“Vài hôm nữa, gửi hắn một món quà lớn.”
Cố Kinh sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh, tin tức tố nhanh chóng thu lại.
“Vậy phải làm sao để hắn nhớ cả đời.” Tần Châu cười hùa theo, trong đầu đã có tính toán. “Trước mắt, xử lý mấy rương Hồng Tinh đó đi. Có tới mười mấy rương, Triệu gia đúng là định hố chúng ta đến cùng. Nhưng giờ thì vừa mất vợ, lại mất cả lính.”
Chỉ là phe mình cũng chẳng vui nổi.
Cố Kinh cảm thấy nghẹn cả ngực, đứng lên: “Xử lý sạch sẽ vào, kẻo lại bị Trần Lam cắn ngược. Giao giấy chứng nhận giả cho cảnh sát, tính cả Đường giám đốc và Mạc Tây luôn. Dù Triệu gia có thể không dính trực tiếp, nhưng làm vậy cũng khiến Trần Lam lòi mặt chuột. Đồng thời, báo cho các hội đấu giá khác kiểm tra xem có ai treo đầu dê bán thịt chó không.”
Hồng Tinh đẹp thế này, có kẻ sẽ cắt nhỏ làm đá quý, trà trộn vào châu báu khác. May mà số lượng còn ít.
Cũng vì thế nên phía cảnh sát mới cảm thấy khó xử với loại hàng mới này.
“Tôi hiểu.” Tần Châu theo sau Cố tam gia ra ngoài. Họ còn phải xử lý đám người của Đường giám đốc, tốt nhất đưa hết về trụ sở tuần tra – họ là công dân gương mẫu mà.